Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1282: Chương 1282: Chương 1328




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1328 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1042. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Ngón tay Cố Đình Sâm run rẩy, khiếp sợ vì chính mình vậy mà không thể khống chế được, ra tay đánh Hứa Trúc Linh. Mặc khác, chính xác là giận đến mức toàn thân cứng ngắt!

Ở trong phòng ông ta nghe được rành mạch.

ở bên kia cánh cửa, truyền đến tiếng thét kinh hoàng của Úy Như, không ngừng cầu xin Hứa Trúc Linh đừng giết mình.

Mà lúc ông xông cửa ra, liền nhìn thấy Úy Như bị treo bên ngoài cửa sổ, lại luôn miệng nguyền rủa Hứa Trúc Linh, nói là thành quỷ cũng không bỏ qua cho cô.

Ông ta nghe được, thấy được, chỉ định Hứa Trúc Linh chính là hung thủ giết người..

Bởi vì Úy Như đánh cô ta một cái nên cô canh cánh trong long, nhìn thấy phòng bệnh không có ai, nên xảy ra xung đột với Úy Như, nổi lên lòng xấu xa.

Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn ông, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ còn có bi thống.

Vậy mà Cố Đình Sâm không cho mình bất kì cơ hội nào để giải thích.

“Ba...”

“Không được gọi tôi là ba!”

Cố Đình Sâm quay người qua chỗ khác không hề nhìn vào mắt của cô, bởi vì ông không đành lòng.

Cô con dâu này là ông ưa ý nhất, lúc trước cùng với chú ba liền cùng cầu mong đợi cô vào nhà.

Thật không ngò bây giờ lại thành ra thế này.

Ông đương nhiên phải đứng về phía Úy Như để bảo vệ vợ mình.

“Con không có, con thật sự không có....”

“Tôi không muốn nghe cô giải thích, tôi chỉ tin tưởng những điều tôi nhìn thấy, những gì tôi nghe được! Chỗ này không chào đón cô, cô hãy đi đâu thì đi. Cho dù Quý Thiên Kim có đến, tôi cũng sẽ cho cô bất cứ cái gì mà đẹp mặt!”

“Ah? Vậy sao?”

Đúng lúc này, ngay ngoài cửa truyền đến giọng lạnh như băng của phụ nữ.

Khuôn mặt của Quý Thiên Kim lạnh lùng, giẫm trên giày cao gót mà đi đến.

Theo sau là Tần Nhâm Thành, còn có Quý Mặc Nhiên, Quý Quốc Định.

Quý Thiên Kim tiến lên phía trước trực tiếp kéo Hứa Trúc Linh về phía sau, nói: “Trúc Linh, ông ta không nghe con giải thích, chúng ta nghe, chúng ta tin, nói một chút xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.”

“Con cũng không biết, là ba...” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô mấp máy cánh môi, do dự nói: “Là ông cụ gọi điện thoại co con, để con tới đây nói chuyện, cho nên con tới...”

“Tôi gọi điện thoại cho cô khi nào?”

“Là một số lạ, nhưng giọng nói đích thực là của ba, ba muốn nói chuyện với con. Con tới đây, sau đó bác sĩ bảo phu nhân không phải là người sống thực vật mà chỉ đang hôn mê, khi bà ấy tỉnh lại liền.....liền nổi điên lao đến. Con không muốn làm tổn thương phu nhân, là bà ấy không cẩn thận té xuống, con đã rất cố gắng để cứu bà ấy!”

Những lời kìm nén trong lòng cuối cùng cũng có thể nói ra, cô có chút rất thoải mái.

May mắn thay… cô còn có cơ hội giải thích, dù ông ấy có tin hay không thì lương tâm của cô vẫn không cắn rứt.

Cô ấy có thể làm gì cho bản thân, còn muốn như thế nào đây?

Quý Thiên Kim nghe vậy, cau mày, đôi mắt lạnh tanh nhìn về Cố Đình Sâm: “Thông gia, ông nhìn kĩ một chút, vợ của ông đến cọng lông ngọn tóc không bị gì, thế nhưng cháu gái của tôi vết thương chồng chất! Ông cảm thấy đây là động thủ giết người diệt khẩu, Trúc Linh ngu xuẩn ở chỗ này mà ra tay thì còn có cơ hội để chạy thoát ư? Huống hồ, sức lực của nó lại không bằng của phu nhân ư? Thân thể mình bị thương rất nhiều nhưng phu nhân một chút xíu cũng không có?”

“Tôi cho rằng Trúc Linh gả vào nhà họ Cố, cọng lông ngọn tóc sẽ không hư hao gì, có thể bảo vệ cả đời nó an yên. Thật không nghĩ đến bao nhiêu ấm ức điều cho các người ban tặng! Vốn vợ của ông là một người điên điên khùng khùng, nhắm vào Trúc Linh mọi nơi. Về sau là Cố Thành Trung hiểu lầm nó, có quan hệ không trong sáng với một bác sĩ. Hôm nay ông cũng giống như cả nhà của ông đối xử lạnh nhạt với Trúc Linh của tôi.”

Mỗi câu của Quý Thiên Kim điều giống như quả bom, dội vào trong lòng của Cố Đình Sâm.

Đồng thời, cũng hung tợn dội vào trong lòng của Hứa Trúc Linh.

Không nghĩ tới... bản thân mình lại chịu nhiều ấm ức như vậy.

Người của nhà họ Cố thay đổi hoặc cô cũng đã thay đổi, người mà cô từng rất kính trọng, hung dữ ma cho cô một cái bạt tai, thậm chí ngay đến cả một cơ hội giải thích cũng không có!

“Nếu như nhà họ Cố không coi trọng Hứa Trúc Linh, Quý gia chúng tôi cũng không có lý do để con gái của nhà chúng tôi tiếp tục ở lại chỗ này, để cho mấy người tùy ý mà chà đạp. Ly hôn, chuyện này sẽ do dì làm chủ, Trúc Linh, cho dù con có ý kiến...”

Thời điểm Quý Thiên Kim đang định ép định thay cô làm chủ, lại không ngờ Hứa Trúc Linh mở miệng nói.

“Ừm... không có ý kiến.”

Cô mấy máy môi, có chút trầm mặc lập thức nói ra ba chữ.

Lời này vừa nói ra bốn phía đều khiếp sợ.

Hứa Trúc Linh bịt những ngón tay trên vết thương, máu tươi đã ngừng chảy ra, hình thành những vảy máu xấu xí.

Cô nhìn thẳng ông cụ Cố, nói từng chữ một: “Ông cụ Cố, tôi thật lòng kính trọng ông thương yêu ông, phu nhân đối với tôi mặc dù có nhiều thành kiến, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của Cố Thành Trung, tôi cũng không dám trách móc gì, chịu ấm ức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nuốt vào bụng.”

“Hôm nay, tôi sẽ ly hôn với Cố Thành Trung, từ nay về sau tôi và nhà họ Cố sẽ không có quan hệ gì. Mặc dù tôi với Cố Thành Trung tình cảm có sâu đậm như thế nào, nhưng mà đối với gia đình nhà họ Cố mà nói, không có biện pháp để hòa nhập. Nói cho cùng tôi cũng chỉ là người ngoài. Đã từng là con gái của ông, nhưng bây giờ... Tôi sợ là cũng không bằng người ngoài.”

“nhà họ Cố, tôi không có phúc. Ngày mai đi cục dân chính chứng nhận ly hôn. Tôi sẽ không ở trước truyền thông nói bất kì cái gì liên quan đến chuyện nhà của Cố gia. Tôi nghĩ là nói chuyện của nhà họ Cố ra thì họ cũng sẽ chửi bới thanh danh của tôi. Ly hôn xong, nếu bà Cố muốn đụng vào tôi một lần nữa thì tôi sẽ thật sự ra tay. Chưa nói xong, không chừng nợ mới tính luôn nợ cũ sẽ tốt hơn.”

Giọng nói của Hứa Trúc Linh lạnh nhạt, không rõ vui buồn.

Đó chính là sự thất vọng... vô cùng thất vọng!

Đối với nhà họ Cố đã thật sự tuyệt vọng, không phải là cô không đủ tin tưởng Cố Thành Trung, cũng không oán trách anh, mà là Cố Đình Sâm cùng phu nhân...

Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, cô đã hết sức để chịu đựng.

Cô sẽ tiếp tục sống tốt, dù là không còn tình yêu chống đỡ, nhưng cô vẫn còn tình bạn và tình thân!

“Đúng rồi, tôi muốn mang Cố Hy đi, nó và nhà họ Cố không có chung huyết mạch. Cố Thành Trung còn trẻ, sẽ tìm một người sinh một đứa trẻ thật ngoan!”

“Trúc Linh...”

Cố Đình Sâm gọi cô, đột nhiên ông cảm thấy rất hối hận, cái tát kia là chính mình quá kích động, đã đánh người.

Ông không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, đại não còn chưa tỉnh táo thì cơ thể đã rất nhanh phản ứng.

Nhìn thấy đôi mắt của Hứa Trúc Linh trong trẻo và lạnh lùng, khuôn mặt như có một tầng sương lạnh, như vậy rất lạ lẫm.

Rõ ràng là người một nhà, bây giờ lại trở thành như vậy.

“Dì à, chúng ta đi thôi, con mệt rồi.”

“Dì dẫn con đi băng bó, con xem bà Cố nằm trên giường bệnh an ổn, người của con toàn là vết máu, ai quan tâm con, con bé ngốc....”

Quý Thiên Kim đau lòng mà nói, những lời này cũng là nói cho Cố Đình Sâm nghe.

Lại để cho ông ta sáng mắt ra, nếu như Hứa Trúc Linh muốn giết người, vì điều gì mà khiến cho bản thân mình chật vật như vậy, còn phu nhân ngay đến cả cọng tóc cũng không hư hao gì?

Cố Đình Sâm muốn nói chút gì đó, nhưng đôi môi khô mấp máy, một chữ cũng không thể nói ra.

Quý Thiên Kim kéo tay cô đi ra ngoài, Hứa Trúc Linh quay người đi vô cùng dứt khoát cũng không quay đầu lại.

Vừa đến cửa không ngờ rằng thấy Cố Thành Trung vội vàng chạy đến.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy trên tay của Hứa Trúc Linh bị thương, ngón tay vẫn còn nhỏ máu.

Lập tức anh nhíu mày hung dữ, bước nhanh đến phía trước.

“Em làm sao vậy?”

Đưa tay ra muốn xem vết thương của cô.......

Hứa Trúc Linh lùi về phía sau một bước, lạnh lùng tránh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.