Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1285: Chương 1285: Chương 1331




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1331 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1045. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

"Anh muốn làm gì đấy…"

Trước khi nói xong thì miệng cô đã bị bao phủ bởi một đôi môi mỏng lạnh lẽo.

Chiếc lưỡi to lớn thẳng thừng tiến vào trong, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng.

Chẳng bao lâu đã xâm chiếm mọi ngóc ngách khiến cô không còn nơi nào để trốn tránh.

Cô cố làm cho tim mình tàn nhẫn, mạnh mẽ ngậm chặt miệng và cắn vào lưỡi anh.

Ngay lập tức trong miệng liền tỏa ra một mùi máu tanh nồng.

Cơ thể của người đàn ông cũng đột ngột khựng lại một chút, động tác của anh cũng ngừng lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng bây giờ anh sẽ dừng lại, nhưng cô không ngờ chỉ là ngừng trong phút chốc mà thôi, kế tiếp... chính là cơn bão tố dữ dội xâm chiếm.

Cô cố dùng hai tay vùng vẫy, nhưng lại dễ dàng bị một tay anh khống chế và nắm chặt ở sau lưng.

Sức lực ít ỏi của cô làm sao có thể so sánh được với anh.

Cuối cùng, anh vừa chiếm lấy vừa đòi hỏi.

Thời gian từng chút trôi qua, cô không kịp hít thở, nước da cũng đỏ bừng lên giống như một con cá biển sắp chết nằm trên bờ.

Khi Cố Thành Trung thấy vậy thì có chút bất lực, mím môi như thể vẫn chưa thấy đủ.

"Sao đã nhiều lần như vậy rồi mà em vẫn không học được cách lấy hơi?"

Trong câu nói này còn có một chút phàn nàn.

Nghe vậy, cả người Hứa Trúc Linh run lên, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Cố Thành Trung! Tôi muốn ly hôn với anh, vậy mà giờ anh đang làm cái gì vậy?"

"Bây giờ chúng ta vẫn là một cặp vợ chồng hợp pháp, anh làm gì với em đều là lẽ đương nhiên thôi."

"Anh…"

Cô muốn nói thêm gì đó nhưng không ngờ anh lại nói trước: "Nếu em còn nói thêm một câu nữa thì anh sẽ ngủ với em."

"Anh... anh được lắm..."

Hứa Trúc Linh không nói được lời nào, chủ yếu là vì cô sợ rồi.

Con sói đói này thực sự có thể làm bất cứ điều gì, đơn giản, thô lỗ và thẳng thắn.

Nó được thể hiện rất rõ ràng và hoàn toàn không hề che giấu.

Cô không khỏi thì thào: "Mới nói vài câu không hợp đã gây sự, đồ không biết xấu hổ, đồ hư đốn... "

"Em đang nói thầm cái gì vậy?"

"Không có gì! Đồ đạc của tôi đã đóng gói xong rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

"Cần gì phải gấp gáp như vậy? Cố Hy vẫn đang nghỉ ngơi. Anh đoán là thằng bé sẽ không thức dậy cho đến sau bữa tối. Hay là em ở lại ăn tối đi."

"Không…"

"Anh đã làm món sườn xào chua ngọt yêu thích của em, thịt bò nấu canh chua, cánh gà nướng..."

"Vậy… được rồi…"

Nghe anh kể ra từng món một thì tất cả sự kiên định của cô đã suy giảm, cuối cùng vì đống thức ăn ngon kia mà cô đành trực tiếp nhận thua.

Trên thực tế, Cố Thành Trung nấu ăn không ngon bằng cô, nhưng cô lại chỉ thích ăn cơm anh nấu.

Vì anh là người cô yêu nhất nên đối với cô mọi thứ về anh đều tràn ngập niềm vui.

Còn lâu mới đến bữa tối, cô có chút xấu hổ muốn trốn khỏi nơi này.

"Thế... Em đi gặp Cố Hy..."

Cô vừa định xoay người rời đi thì không ngờ Cố Thành Trung lại nắm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng.

"Khi em đưa Cố Hy về thì ngày nào cũng sẽ có thời gian gặp thằng bé, bây giờ em nên nhìn anh nhiều hơn một chút."

"Nhìn anh... nhìn anh để làm gì? Nhìn suốt ba năm qua em đã sớm chán ngấy rồi."

Cô không dám nhìn vào mắt anh mà nói dối với lương tâm cắn rứt.

"Nhưng anh lại nhìn em không chán."

Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt cằm lên tóc cô.

Bàn tay to lướt qua mái tóc mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô áp má vào ngực anh, có thể nghe rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Mỗi nhịp tim dường như đang nói: "Anh yêu em."

Trong giây phút này, thời gian... dường như đã ngừng trôi.

Cô chống tay lên eo anh nhưng rốt cuộc lại không có dũng khí đẩy ra, dù sao cô cũng không nỡ.

Từng là tình yêu mãnh liệt, bây giờ lại đi đến nước đường này, cô không đỏ mặt đã là một điều may mắn.

"Cố Thành Trung... Đã ba năm rồi, dù nhận lấy cái kết cục này tôi cũng không hối hận, cũng không phải anh hay tôi sai, có lẽ chỉ là chúng ta thật sự không thích hợp."

"Nếu em nói cho anh những chỗ không phù hợp thì anh sẽ cố gắng hết sức để lấp đầy những thiếu sót đó."

"Cố Thành Trung... anh quá cố chấp."

Cô bất lực nói.

"Ừ, anh vẫn sẽ tiếp tục kiên trì."

Giọng anh dày và đầy từ tính, đọng lại trong tai cô thật lâu cũng chẳng thể xua đi.

Tất nhiên cô biết rõ tính tình của Cố Thành Trung, để trả thù cho anh hai, anh đã ngủ yên trong bốn năm, chấp nhạn đeo một chiếc mặt nạ người không ra người ma không ra ma và hành động một cách thấp hèn.

Vì cô anh đã trải qua bao gian nan cùng chống lại vận mệnh, cho dù có chết anh cũng không cam lòng buông tay.

Cô biết... biết tất cả mọi chuyện.

Vì vậy, cô biết rằng cho dù có ly hôn thì Cố Thành Trung cũng nhất định sẽ theo đuổi mình trở lại.

Đây là sự tự tin của cô.

Nó chỉ là sự thiếu thận trọng!

Cô biết Cố Thành Trung sẽ đau đớn hơn chính mình, vì vậy... cô cảm thấy mình là người xấu.

Dù không nỡ nhưng cô vẫn muốn tiếp tục.

"Cố Thành Trung, yêu tôi chính là tự tìm khổ sở, cho dù như vậy anh vẫn muốn tiếp tục sao?"

Cô nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh rồi ôm chặt lấy anh, giọng cô trầm hẳn đi.

"Vậy thì anh sẵn sàng nếm mùi đau khổ của em trong suốt phần đời còn lại của anh."

"Cố Thành Trung... Tôi nhất định phải ly hôn. Tôi không thể để dì, cậu và anh của tôi phải lo lắng cho tôi. Tôi không thể chịu đựng quá nhiều ủy khuất một cách vô ích. Tôi cần một lời giải thích, và nhà họ Quý cũng cần một lời giải thích. Tôi xin lỗi..."

Hứa Trúc Linh bất lực nói, dù sao cô vẫn không đủ tàn nhẫn mà nói hết những điều trong lòng.

Trước nay cô chưa bao giờ oán hận Cố Thành Trung.

Khi Cố Thành Trung nghe cô nói ba từ "tôi xin lỗi", anh lập tức cảm thấy mình có lỗi.

Rõ ràng là anh đã khiến cô đau khổ, rơi nước mắt và bị đánh.

Nhưng cô lại không oán giận anh.

Nếu ngay từ đầu anh đã vạch mặt Tạ Quế Anh mà không cần quan tâm đến kẻ đứng đằng sau thì mọi chuyện sẽ không đến mức này.

Nhưng bây giờ anh đã không bắt được Tạ Quế Anh, lại còn khiến Hứa Trúc Linh cũng bị tổn thương.

"Em nên trách anh."

Anh nói giọng khàn khàn.

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đau thì anh còn đau hơn, tôi thật sự không thể oán trách anh."

"Nhưng anh không muốn để em phải chịu đau dù là một chút!"

"Cố Thành Trung, tôi có thể cùng anh chịu đựng gian khổ..."

"Anh không muốn."

Trước khi cô nói xong, anh đã ngắt lời cô.

Âm thanh ba từ này phát ra cực kỳ cứng rắn.

Dòng điện ấm áp lướt qua trái tim cô, và cô không nói thêm gì nữa.

Trên đời này chỉ có Cố Thành Trung là yêu cô hết mực, dù chỉ là một chút đau khổ cũng không nỡ để cô chịu đựng.

Nhưng làm sao thế giới này có thể đáp ứng hết mọi mong muốn của con người đây?

"Cố Thành Trung... vậy thì anh hãy cố gắng lên, cố gắng cưới tôi về. Tôi cũng sẽ trở nên tốt hơn, biết đâu lại có người khác theo đuổi."

"Xem ra anh càng phải cố gắng nhiều hơn rồi."

Cố Thành Trung nói từng chữ một.

Cô ở nhà họ Cố cả buổi chiều, ở bên Cố Hy, dọn dẹp phòng, ngắm nhìn Cố Thành Trung mặc tạp dề và nấu ăn.

Hứa Trúc Linh quen thuộc mà ngồi sang một bên với một quả dưa chuột trong miệng, nhìn anh cắt rau một cách điêu luyện.

Rõ ràng là một ngày trước khi ly hôn nhưng không khí lại rất hòa hợp.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Thành Trung lại vang lên, là ông cụ gọi tới.

Ông cụ vừa mới trở về, luôn muốn gặp mặt Hứa Trúc Linh để xin lỗi, ông ấy biết được cô đang ở trong biệt thự liền muốn chạy đến đây.

Nhưng Cố Thành Trung đã ngay lập tức từ chối mà không cần thảo luận thêm.

Sau khi cúp điện thoại sau, cô nói: "Nói bố đừng tự trách, tôi biết mọi chuyện là do tác dụng của thuốc. Tuy rằng đây là nguyên nhân, nhưng cũng không phải lý do mà tôi có thể tha thứ."

"Anh biết lần này bố thật sự quá đáng. Anh không muốn ông ấy đến là bởi vì không muốn ông quấy rầy chúng ta. Anh muốn ở cùng với em. Hơn một tháng anh không được vui vẻ ăn cơm với em, cũng không được ôm em ngủ., cuộc sống của anh thật không dễ dàng."

"Ồ? Thật sao? Theo những gì tôi nghe Tạ Quế Anh nói thì đâu phải như vậy, hai người không phải..."

"Không có, anh không có đụng vào cô ta, thân thể của anh chỉ trung thành với em thôi."

Cố Thành Trung nhìn cô mà sâu sắc nói ra từng chữ.

Hứa Trúc Linh bĩu môi, nghĩ lại cũng đũng, nếu như Cố Thành Trung muốn làm loạn thì sẽ có vô số nữ nhân để anh lựa chọn.

"Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng nghiêm túc, chỉ là đùa thôi."

"Đùa không vui chút nào cả."

Anh bất lực nói.

"Là do anh nghiêm túc."

"Đối với em, anh không thể không nghiêm túc."

Những lời này chỉ nhàn nhạt vang lên lại làm cho cô nhất thời không nói nên lời, mở miệng cũng không biết nên nói cái gì.

Có lẽ... chỉ có khi đối diện với người mình yêu thì mới phải cẩn thận như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.