Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1332 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1046. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Sau khi ăn cơm tối xong, Hứa Trúc Linh vốn muốn chạy xe đưa Cố Hy về, song không nghĩ đến Cố Thành Trung đã cho người đưa Cố Hy đến nhà họ Quý trước, rồi còn muốn ở một mình chung với cô thêm lát nữa.
Sau đó anh mang cô đến rạp chiếu phim, một cặp đôi như hai người, làm cho không ít người phải ghé mắt nhìn.
Chờ đến khi họ xem phim xong rồi đi ra, thì ngoài cửa rạp đã có đầy phóng viên bao vây.
Bọn họ vừa thấy hai người ra, liền chạy ngay đến như ong vỡ tổ.
“Ông Cố, bà Cố, bên ngoài có tin đồn tình cảm của hai người đã nảy sinh trục trặc, không biết có phải thật hay không ạ? Hai người hiện giờ cùng nhau xuất hiện, phải chăng là muốn đập tan tin đồn không chính xác này?”
“Ông Cố, ông đã không đưa ra một giúp đỡ gì, đến nhà hàng Tây của bà Cố, xin hỏi là vì sao vậy ạ?”
“Hai vị có thể đưa ra một câu trả lời cho đông đảo độc giả mạng được không? Mọi người đều đang rất quan tâm đến trạng thái tình cảm của hai người.”
Các phóng viên không ngừng đưa ra câu hỏi, tuy giọng điệu có hơi hùng hổ, nhưng đều là vì có mục đích tốt, không mong muốn hai người sẽ tách ra.
“Chúng tôi.”
Hức Trúc Linh chuyển mắt nhìn xoáy sâu vào người đàn ông bên cạnh, rồi dịu dàng nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị ly hôn.”
“Gì cơ?”
Vừa dứt câu, thì toàn trường đều xôn xao: “Vì sao vậy ạ? Đến cùng là do lỗi của bên nào vậy?”
“Tình cảm của chúng tôi không có nảy sinh vấn đề, không có ngoại tình, cũng chẳng có tan vỡ, chỉ là trên phương diện của gia đình xảy ra một chút vấn đề mà thôi. Xin cảm ơn sự quan tâm của mọi người, sau khi tách ra chúng tôi vẫn sẽ đối xử tốt với nhau như cũ.”
“Còn về việc chị hỏi vì sao Cố Thành Trung không giúp đỡ tôi, thì là vì anh ấy tin tôi độc lập tự chủ, có thể tự hoàn thành tất cả, điều này đến từ sự tín nhiệm tuyệt đối của một người chồng dành cho vợ của mình.”
“Nếu đã không có vấn đề, còn tin tưởng lẫn nhau, thì vì sao phải ly hôn vậy ạ? Hai người chính là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong mắt người khác đó! Biết bao nhiêu người bởi vì hai người, nên mới có niềm tin vào tình yêu, mà hai người...”
Lời nói của phóng viên còn chưa dứt, Hứa Trúc Linh đã nhịn không được mà hỏi lại: “Vì sao phải dựa vào người khác thì mới có thể tin vào tình yêu? Người khác hạnh phúc viên mãn thì liền tin là có tình yêu, nếu người khác ly hôn chia cách rồi, thì chẳng lẽ sẽ không dám yêu nữa sao? Tôi thật sự sự rất biết ơn sự chúc phúc của mọi người dành cho chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận hết rồi.”
“Tình yêu là thứ mà bản thân bắt buộc phải tự đạt được, chứ không phải nhờ vào người khác mà đạt được. Cho dù tôi và Cố Thành Trung có chia cách, thì tôi cũng vẫn sẽ luôn tin vào tình yêu như trước. Tin rằng rồi sẽ có một người, ăn mặc đẹp đẽ hiện ra ở trước mắt tôi, tay cầm hoa hồng đỏ, quỳ một chân xuống, ở dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người mà hỏi cưới tôi làm vợ.”
Cô thản nhiên nói, khóe miệng cong lên đầy dịu dàng.
Cố Thành Trung, anh nghe thấy rồi chứ? Ở trước mặt nhiều người như vậy, có cho anh nói bậy, thì anh có thể suy tính nhanh được chắc.
Cô nhìn về phía anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu xa, bên trong chứa đầy vẻ âm u, không để lộ ra suy nghĩ.
Cô chỉ có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay cùa anh, vô cùng nóng hổi, từ từ truyền đến, sưởi ấm toàn thân.
“Ông Cố... Ông có ý kiến gì không? Chẳng lẽ chuyện này thật sự không còn đường cứu vãn được nữa sao?”
“Ừm, tôi đều sẽ ghi nhớ những gì cô ấy nói.”
“Ghi nhớ sao? Ghi nhớ gì vậy?”
Các phóng viên hết sức mông lung.
Hức Trúc Linh nghe thấy lời này, thì lộ ra nụ cười nhạt vô cùng quyến rũ.
Ở trong mắt phóng viên, hai vị này thật sự không giống với người phải ly hôn chút nào, vì trong ánh mắt nhìn về phía nhau, vẫn ngập tràn tình ý, kéo dài một cách rõ ràng.
Mà mặt cũng không đỏ lên, thì có thể thấy được ly hôn cũng không có khúc mắc gì.
Ngay từ đầu ngoại giới cũng không có tán thành người như Hứa Trúc Linh, song đến cuối cùng lại nếu không phải cô thì người khác cũng sẽ không thể, cô chắc chắn phải là người sánh đôi với Cố Thành Trung.
Nhưng giờ đây, cô lại chọn việc ly hôn, làm cho những người khác vô cùng khiếp sợ.
Các phóng viên cũng phát hiện, một cô nhóc ngay từ đầu chẳng ai biết đến tên, mà hiện giờ lại trổ mã đến hết sức là duyên dáng yêu kiều, phong thái tao nhã như thế.
Con vịt xấu xí của ngày xưa, vậy mà thấm thoát đã biến thành thiên nga trắng rồi.
Cô ngẩng đầu thẳng lưng, sống lưng thẳng tắp, với dáng vẻ duyên dáng đứng bên cạnh Cố Thành Trung, tỏa sáng rực rỡ, phảng phất như là thần tiên trên trời.
Chỉ có cô gái như vậy, mới xứng đôi với Cố Thành Trung thôi.
“Hai người... sau này còn có dự định gì không?” Phóng viên hỏi với vẻ tràn đầy nuối tiếc.
“Không có dự định gì cả, vẫn như cũ, nhỉ?”
Cô hỏi Cố Thành Trung.
Mà từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người của Hứa Trúc Linh, giống như là có nhìn thêm bao nhiêu lần nữa cũng không đủ vậy.
Anh dịu dàng gật đầu, ánh sáng trong mắt lóe lên.
Sau khi đối phó với phóng viên xong, Cố Thành Trung lái xe đưa cô trở về.
Sau cùng xe vững vàng dừng ở trước cửa lớn của nhà họ Quý.
Hứa Trung Linh tháo đai an toàn ra, khi chuẩn bị xuống xe, thì đột ngột có hơi nóng áp đến từ phía sau.
Cố Thành Trung nắm chặt lấy cổ tay cô, ngăn lại hành động của cô.
Cô có hơi sửng sốt, song không dám quay đầu lại, sợ mình sẽ không đủ nhẫn tâm.
“Còn chuyện gì sao?”
“Ngày mai, gặp ở cục dân chính.”
“Ừm.”
“Sau khi em độc thân trở lại, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến theo đuổi.”
“Cái này... em cũng không rõ lắm, phải dựa vào sức quyến rũ của bản thân em rồi. Mà nói cũng phải, em lớn đến vậy rồi, mà cũng chỉ mới thích có một người đàn ông là anh, người đàn ông khác ra sao, có tốt hay không, em cũng chưa nhìn kĩ càng qua lần nào. Quả thật phải mở to mắt ra nhìn cho tốt mới được, tuổi trẻ anh tuấn, rồi cái gì mà quyến rũ dính người nữa nè, chắc cũng hốt được một nắm lớn đó...”
Hứa Trúc Linh còn chưa dứt câu, thì cả người đã bị anh kéo vào ôm trước ngực, rồi môi bị anh lấp kín.
Ôi trời ạ, quyến rũ dính người, tuổi trẻ anh tuấn!
Sau một hồi hôn sâu, cô thở gấp không ngừng, gò má đỏ ửng.
“Anh... anh làm cái gì vậy hả!”
Cô vừa thở hổn hển vừa nói.
“Em có nhìn trúng ai, thì nhớ nói cho anh biết.” Anh liếm môi đầy cuốn hút, ánh đèn trong xe tối mờ, giấu kín đi vẻ mặt của anh: “Anh sẽ kiểm định giúp em, nếu hợp, thì anh đi cầu hôn giúp em.”
“Tốt đến vậy luôn à?”
“Ừm, nếu anh ta chấp nhận, anh sẽ giết hết cả nhà anh ta. Còn nếu không chấp nhận, thì anh chỉ giết một mình anh ta thôi, em thấy sao?”
“Ớ...” Hứa Trúc Linh trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên mà nhìn anh.
Lời nói này đầy vẻ âm trầm, không giống như nói đùa chút nào.
Cô dám khẳng định, Cố Thành Trung có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chắc chắn sẽ làm ra.
Cô biết, Cố Thành Trung cũng không phải là người tốt gì, người không đụng chạm đến anh thì anh sẽ chẳng đụng chạm gì đến người, còn nếu đụng vào anh, thì tất cả đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Cố Thành Trung... Anh là ma quỷ hay sao chứ?”
“Bây giờ thì vẫn chưa, nên em có muốn anh trở thành ma quỷ không?” Anh hỏi với vẻ sâu xa.
Hứa Trúc Linh cười không được mà khóc cũng chẳng xong, rồi cũng không biết mình có cần phải tức giận hay không: “Vậy em còn cần phải ly với chả hôn làm gì nữa?”
“Không ly hôn là tốt nhất.”
“Không đời nào!”
Cô trừng mắt đầy vẻ dữ tợn: “Phải ly hôn.”
“Vậy được thôi, em cũng nhớ những gì anh nói rồi đấy, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, nên em hãy chờ tái giá với anh thêm lần nữa đi.”
“Anh... Anh ngang ngược chuyên chế, đúng là hết thuốc chữa mà!”
“Em chính là thuốc của anh.”
Lời nói này, thâm tình chân thành như thế, từng con chữ đều hết sức sâu lắng.
Anh gắt gao ôm lấy cô, sưởi ấm ở trong lòng ngực rắn chắc.
Tim của cô chậm rãi dao động, suýt chút nữa là rơi vào tay giặc.
Sau cùng... bèn đặt xuống toàn bộ sự tức giận, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cố Thành Trung... đã đến nhà em rồi, đừng ầm ĩ nữa, có phải là trẻ con đâu chứ.”
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em thêm một lát.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì thật sự không giãy ra nữa, mà để cho anh ôm chặt.
Thời gian cứ trôi qua từng giây một, cô cũng không biết là đã qua được bao lâu nữa, thì Quý Mặc Nhiên không nhìn tiếp được nữa, mà đến gõ cửa xe.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, rồi liền giãy ra khỏi tay anh, mở cửa đi xuống ngay tức khắc.
“Làm gì thế hả, cậu thấy xe cũng dừng được cả buổi rồi, mà còn chưa chịu xuống nữa hả? Không định về nhà nghỉ rồi chắc?”
“Còn thằng nhóc cậu nữa, từ đâu tới thì về đó đi, ở đây không chào đón cậu đâu.”
“Đi, vào nhà.”
Quý Mặc Nhiên mạnh mẽ kéo Hứa Trúc Linh lên lầu.
Khi cô vào đến phòng của mình, kéo màn cửa ra thì phát hiện thấy Cố Thành Trung vẫn còn chưa đi.
Anh tựa vào cửa xe, từng đợt gió lạnh thổi...