Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1287: Chương 1287: Chương 1333




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1333 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1047. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Hứa Trúc Linh đứng ờ sau tấm màn rất lâu, lẳng lặng mà nhìn người đàn ông ờ dưới lầu.

Anh là người hiếm khi hút thuốc, song trong ánh đèn mờ tối ở dưới lầu, lại có đốm lửa nhỏ bốc cháy lên.

Rõ ràng... trong bóng đêm dù không nhìn thấy rõ hình dáng của anh, nhưng dáng vẻ của anh cũng đã sớm được khắc dưới đáy lòng, khó mà quên được.

Một đêm này, thế nào cũng là đêm trôi qua lâu nhất.

Ngày hôm sau, tin tức hai người ly hôn đã truyền ra khắp phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí còn có phóng viên chụp được cảnh tượng hai người cùng đi vào cục dân chính để ly hôn.

Chỉ là vào lúc đi ra, Hứa Trúc Linh lại có vẻ mặt giận dữ, dường như đã ẩm ĩ không thoải mái rồi.

Là một cặp đôi mà ngày trước, được mọi người đánh giá rất cao, nhưng hiện giờ lại đổ vỡ, đúng là làm cho người ta phải bùi ngùi không thôi mà.

Khi Hứa Trúc Linh về đến nhà hàng, thì Châu Vũ cũng đã trở về rồi.

Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hứa Trúc Linh, thì bèn nói: “Tên vô lại đó chắc sẽ không lại khi dễ chị sau khi đã ly hôn rồi đi?”

“Cũng không phải, chị chỉ không ngờ đến là đã ly hôn tới nơi rồi, còn ra một chiêu này với chị, đúng là tức chết mà!”

Hứa Trúc Linh vừa nghĩ đến tất cả mọi hành động của anh, thì tức giận đến nỗi cả người cũng run lên.

Đúng là cô có kế hoạch tốt của mình, còn anh cũng có giải pháp của anh mà!

“Sao vậy, còn có thể làm cho chị tức đến mức này nữa?”

Châu Vũ thấy sắc mặt đỏ lên của cô, vẫn cứ luôn có ý muốn tranh cãi, thì sợ đến mức vội chạy đi đưa cho cô ly nước.

Hứa Trúc Linh hé miệng thở dốc, muốn nói một chút gì đó, nhưng cuối cùng đều nuốt tất cả những lời định nói trở vào.

Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.

“Thôi bỏ đi, không nói đến tên vô lại đó nữa!”

Hứa Trúc Linh vừa nói vừa thở hổn hển, rồi dột nhiên chui vào phòng bếp làm việc.

Cách ngày khai trương ngày càng gần, nhân viên phục vụ, nhân viên phòng bếp đều đã có đủ, giữa tháng mười một sẽ khai trương, song liên tiếp một tháng các chỗ đều được đặt trước, thậm chí còn có không ít người đã đạt bao hết.

Khi họ ly hôn, thì giá cổ phiếu của tập đoàn Cố Linh thoáng cái đã giảm xuống vài phần, làm cho đám lão già ở ban giám đốc kia phải lo sầu.

Còn bên phía cô, thì lại như rất vui vẻ, giá trị con người cũng tăng lên gấp mấy lần.

Ai nói là người phụ nữ đã ly hôn thì sẽ không ai muốn chứ, Hứa Trúc Linh dư sức mà phá vỡ điều này.

Sau khi tin tức ly hôn của cô bị truyền ra, liền có người đi đến nhà họ Quý, nhà họ Ngôn để cầu hôn nữa.

Tuy cô không thừa nhận quan hệ giữa mình và nhà họ Quý, song mọi người đều biết, Hứa Trúc Linh có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Quý, hơn nữa còn làm em gái của Ngôn Phúc Lâm.

Thân phận này, còn cao giá hơn so với bà Cố nhiều, nếu ai cưới được thì còn có thể ít nỗ lực hơn vài chục năm nữa đó.

Quý Thiên Kim cũng bắt đầu kiểm định, tuyển cho cô con cháu của những nhà danh môn vọng tộc, khiến cho Hứa Trúc Linh hiểu, cái gì gọi là vứt bỏ đi một gốc cổ thụ lệch, thì sẽ đạt được cả một mảng rừng rậm rộng lớn.

Mỗi ngày Hứa Trúc Linh đều được lên đầu trang tin tức, người phụ nữ ly hôn độc lập tự chủ, liền được tâng bốc thành cô gái kiểu mới của thời đại mới ngay.

Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn xuất thân có xuất thân, muốn sự nghiệp thì cũng có cả sự nghiệp, còn lo sẽ không gả được nữa sao?

Chủ yếu chính là vẫn còn trẻ, không có trẻ con, dù sao thì Cố Hy và cô cũng không có quan hệ huyết thống, nên nuôi cũng không làm cho người khác phải phản cảm.

Mỗi lần Hứa Trúc Linh nhìn thấy những tin tức này, đều cảm thấy đầu đau.

Hiện giờ ngay cả nhà họ Quý cô cũng không dám về, mỗi một lần đều đi đến nhà họ Ngôn lánh nạn.

Vừa về nhà, thì sẽ bị kêu đi xem mắt ngay, đúng là phong tục truyền thống của nước nhà mà.

Cô không ngờ rằng, thế mà đến cả mình cũng tránh không được!

Sau khi nhà hàng đã khai trương, cô bận đến xoay mòng mòng, đợi cho mọi thứ đều đã đi vào guồng xoay ổn định, cô sẽ xin nghỉ hai ngày, rồi để cho Châu Vũ coi sóc mọi thứ đi.

Ngôn Phúc Lâm làm việc tại nhà, thì cô cũng ở nhà nghiên cứu thực đơn mới.

Nếu anh ta đến công ty đi làm, thì cô cũng sẽ lén lút mà đi theo, trà trộn vào phòng chụp ảnh, nghiên cứu nước hoa, trái lại còn khiến cho mỗi ngày trôi qua được vô cùng thoải mái không gì sánh được.

Hóa ra sau khi rời khỏi Cố Thành Trung, mình vậy mà còn có thể sống tốt như thế.

Song mỗi khi an tĩnh lại, lúc đêm khuya tĩnh lặng không người, lại cảm thấy dưới đáy lòng đầy trống vắng.

Tựa như... có một thứ gì đó đã sụp đổ, không thể bổ khuyết vào được nữa.

“Anh, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, vừa ngon vừa dinh dưỡng.”

Hứa Trúc Linh mượn phòng bếp của công nhân, làm cơm trưa cho Ngôn Phúc Lâm.

Ngôn Phúc Lâm nhức đầu mà đỡ lấy trán: “Trúc Linh, nếu em cứ luôn trốn ở nơi này của anh, thì anh sợ dì Quý sẽ qua đây ăn thịt anh mất!”

“Anh hãy thương xót em một chút đi, em thật sự không muốn đi xem mắt đâu, em chỉ vừa mới ly hôn thôi mà?”

“Vậy em cũng hãy thương xót anh với, với tư cách là anh của em anh thật sự sẽ chết mất. Em có biết dì Quý gọi điện thoại cho anh nói gì không? Là muốn anh cố gắng mà theo đuổi em tới tay, lại tiếp nối tiền duyên đó!”

“Không phải chứ? Anh... Đã lâu như vậy rồi, anh chắc sẽ không...”

Hứa Trúc Linh nhìn anh với vẻ khiếp sợ, có hơi sợ hãi.

Chuyện đã qua lâu đến vậy rồi, bố mẹ nuôi qua đời để lại cho anh một cú sốc rất lớn, tuy giờ đây đã phấn chấn lên rồi, song lại đã thiếu đi sự dịu dàng của ngày xưa, cả con người đều đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều lần.

Thế nhưng ở trước mặt mình, anh ấy vẫn là người anh trai như ngày trước, nói cười ấm áp.

“Đừng lo lắng, anh tất nhiên là sẽ không rồi. Huống chi hiện giờ anh bận chết đi được, thì sao mà còn thời gian để nói chuyện yêu đương chứ. Anh chỉ muốn làm cho tập đoàn Phát Đạt ngày càng trở nên lớn mạnh hơn thôi, không làm cho... bố mẹ phải thất vọng là được rồi. Em đó, mãi mãi sẽ vẫn là em gái của anh, người nhà của anh, anh sẽ không có bất cứ một suy nghĩ khác gì với em đâu, anh chỉ muốn là muốn hậu thuẫn vững chắc của em thôi, đã hiểu chưa?”

“Cảm ơn anh.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì cảm thấy trái tim cũng mềm đi một chút rồi.

Mùi vị được anh cả cưng chiều, đúng là rất tốt.

Ngôn Phúc Lâm nở nụ cười, đành cam chịu mà vò tóc ngắn trên đầu: “Em muốn trốn thì cứ trốn đi, anh cũng chỉ đành chịu thôi, chỉ mong dì Quý đừng giết anh là được.”

Ngôn Phúc Lâm cười nhạt, dịu dàng nhìn qua Hứa Trúc Linh.

Thực ra... anh ta cũng không biết tình cảm mà anh ta dành cho cô là gì.

Quãng thời gian đau khổ nhất trong đời kia, cô đã làm bạn bên cạnh, xử lý cả việc tang lễ, rồi còn giúp anh ngăn chặn miệng lưỡi của nhiều người. Cô chính là cô gái mà mình thích nhất, song cũng là em gái mà mình yêu thương nhất, không thể thay thế được ở trong lòng.

Khi trước vẫn luôn cứ muốn chiếm giữ một cách ích kỷ, nhưng giờ đây, lại chỉ mong cô có thể sống vui vẻ mà thôi.

Cô vui vẻ, thì mình cũng sẽ yên tâm hơn.

Anh ta biết cả đời này sẽ đều không còn có khả năng nữa, nên cũng không hy vọng xa vời làm gì.

Anh ta không biết sau này bản thân có thể tìm được người mình thích nữa hay không, đến hay đến thì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, đời này anh không phải sống vì mình nữa, mà là sống vì tập đoàn Phát Đạt, vì đây là công sức cả đời của Ngôn Minh Phúc, là chứng cứ xác thật cho việc ông ấy yêu mẹ vô cùng sâu sắc, nên anh ta không thể vứt bỏ được!

“Đúng rồi, hiện giờ em độc thân, thì cũng hãy thử suy xét đến một người đàn ông tốt khác đi. Không phải nói, biện pháp tốt nhất để quên đi đoạn tình cảm lúc trước, chính là bắt đầu một tình yêu mới sao? Em không có cảm xúc cới người mà dì Quý giới thiệu, vậy còn Diên thì sao? Em cũng không thấy động lòng sao?”

“Em...”

Lời này, làm cho cô có hơi cạn lời.

Cô lặng đi, ánh sáng trong mắt thoáng cái đã tối đi.

Trong chớp mắt Ngôn Phúc Lâm cũng đã hiểu rõ: “Hẳn là em không muốn quên đi đoạn tình cảm kia, có đúng không?”

“Anh... anh biết rồi sao?”

Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói, trong khoảng thời gian này cô cố không nhắc đến tên của Cố Thành Trung, không xem cả tin tức của anh.

Cô nghĩ rằng mình đã có thể giả vờ rất giống rồi, mà không nghĩ đến lại không chịu nổi một đòn ở trước mặt Ngôn Phúc Lâm.

“Ánh mắt của anh không phải chỉ để trưng đâu, em còn yêu anh ta, còn đợi anh ta, nhưng cũng đã ly hôn được nửa tháng rồi, mà sao vẫn chưa thấy thằng nhóc này đánh tiếng gì hết, rốt cuộc là muốn làm gì đây chứ?”

“Không biết.”

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

Kỳ thực, cô cũng biết rồi.

Mỗi ngày Cố Thành Trung đều sẽ gửi đến một mail, nói ngày hôm đó mình đã làm những gì.

Có đôi lúc ngay cả nội dung của một hội nghị quan trọng cũng sẽ nói cho cô biết, mà đều thuộc về bí mật của tầng lớp cấp cao, thế nhưng anh lại xem như việc nhà bình thường vậy.

Song cô cũng không có hồi âm lại.

Cô sợ khi mình vừa gõ bàn phím, thì sẽ không kìm được tất cả những suy nghĩ trong lòng, mà tuôn ra toàn bộ, biến thành hai chữ...

Nhớ anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.