Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1289: Chương 1289: Chương 1335




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1335 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1049. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

“Hôm nay đã đến lúc anh phải đi công tác ở Phú Quốc để khảo sát thực tế một dự án ở đó. Khi về thăm lại chốn xưa, anh rất nhớ em. Chỉ là thời tiết ở đây đã trở lạnh, ngoài biển rất ít người qua lại, thật may vì anh không đưa em đi cùng, dù sao lần trước cũng để lại bóng đen không nhỏ cho anh.”

“Đồ ăn hôm nay ăn cũng không được ngon, anh nhớ những món em nấu, nhưng lại muốn nấu món gì đó cho em ăn. Anh nghe nói các nhà hàng cũng đã đi vào hoạt động tốt, khi nào về anh sẽ sửa lại một bản kế hoạch doanh thu rồi gửi lại cho em.”

“Có lẽ trong đêm nay anh mới có thể quay về Đà Nẵng, nên anh sẽ gửi tài liệu cho em trước, sợ lúc anh về thì muộn quá em đã ngủ mất rồi, nhân tiện anh muốn kể hôm nay anh đã làm được những gì. Anh chỉ là muốn cho em biết anh đang làm gì, như vậy giống như… giống như em đang ở bên cạnh anh vậy.”

“Yêu em, chúc em ngủ ngon, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân và Cố Hy nhé.”

Đó là tất cả nội dung đoạn email, Cố Hy cũng được nói tới.

Khóe miệng Hứa Trúc Linh không nhịn được mà khẽ cong lên, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ấm áp.

Cô nằm trên giường và không thể ngừng nghĩ về bóng dáng quen thuộc mà cô đã gặp ở trung tâm thương mại vào sáng nay.

Nếu Cố Thành Trung thật sự đã ở Hạ Long suốt cả ngày hôm nay thì người cô đã gặp kia chắc chắn là do cô nhìn nhầm.

Người kia đeo khẩu trang và kính râm kín mít, nhưng dáng người chỉ gần giống mà thôi cho nên có lẽ là cô đã nhìn nhầm thật.

Đến ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh còn chưa ra khỏi cửa thì đã thấy Quý Thiên Kim đang ngồi trong nhà.

“Dì à, cháu muốn đi ăn!”

“Dì đã gọi điện cho Châu Vũ rồi, nhất định dì sẽ giúp cháu lo liệu thật tốt. Hôm nay cháu theo dì đi xem mắt nhé!”

“Cháu không muốn!”

“Dì tới không phải để thương lượng lại chuyện này với cháu, đây là mệnh lệnh. Đối tượng kia là tư lệnh quân đội, năm nay mới hai mươi chín tuổi - tuổi trẻ có triển vọng. Là bạn bè thân thiết của anh hai cháu, cũng từng vào sinh ra tử, tính cách hoàn toàn đáng tin! Hơn nữa cậu ấy còn có thân hình cân đối, vạm vỡ và đẹp trai hết chỗ nói. Cháu trốn tránh đã lâu như vậy, không quan tâm đến điều gì cháu không thích. Dì thấy chàng trai này xem ra không tồi đâu, hôm nay cháu phải đi gặp mặt một lần mới được!”

“Cháu vừa mới ly hôn mà đã vội đi xem mắt ngay, như vậy có ổn không?”

“Có gì mà không ổn, quần áo dì đều chọn cho cháu cả rồi, nếu cháu còn không đi, dì chỉ còn cách trói cháu lại rồi kéo đi thôi!”

Hứa Trúc Linh thật sự không có cách nào từ chối ý tốt của Quý Thiên Kim, cuối cùng đành phải đồng ý.

Xem mắt thì cũng được thôi, nhưng địa điểm phải là nhà riêng của cô ấy, như vậy cô sẽ thấy thoải mái hơn một chút.

Đồng hồ điểm mười một giờ, cô liền đi ra khỏi phòng bếp và buộc phải thay chiếc váy hở vai mà Quý Thiên Kim đã chuẩn bị từ trước.

Cũng may là trong nhà bật điều hòa, nếu không trong cái thời tiết cuối thu này chắc sẽ chết cóng như một con chó mất.

Cô vẫn luôn giữ tai nghe điện thoại với Quý Thiên Kim, chủ yếu là vì dì sợ cô ấy sẽ bỏ trốn.

Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn bước vào cửa hàng, đúng như Quý Thiên Kim đã nói, anh ta có một cơ thể săn chắc, dáng người không nhỏ, rất cứng rắn. Ngay cả khi anh ta mặc trang phục bình thường cũng không thể che giấu khí chất nam tính và chính trực, tựa như một thanh kiếm đã được tháo vỏ bọc bên ngoài ra vậy.

Người kia nhìn thấy mình, liền lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi là Hình Quân Lâm, cô chính là em gái của Quý Thiên Kim, Hứa Trúc Linh đấy sao?”

“Ừm, tôi là…”

Chân tay Hứa Trúc Linh có hơi bối rối, buổi xem mắt đột ngột này làm cô có chút khó xử.

“Không cần ngại đâu, cô ngồi xuống đi, để tôi đi gọi đồ ăn.”

Hình Quân Lâm là một người khá lịch thiệp, anh hỏi cô muốn ăn gì trước sau đó mới gọi món.

Cô nuốt nước miếng, nói: “Chuyện đó… Tôi vừa mới ly hôn nên mới đi xem mắt…”

“Như vậy rất tốt mà.”

“Anh nói sao?”

Hứa Trúc Linh mở to mắt nhìn Hình Quân Lâm, hoài nghi tự hỏi mình xem có phải cô đã nghe nhầm không.

“Cô đã rõ ràng trong mối quan hệ vừa rồi của mình, có thể thấy cô là một người thẳng thắn, dứt khoát. Tôi rất ngưỡng mộ tính cách của cô Hứa đây, cho dù đã trở thành gia đình thì cũng có thể tan vỡ.”

“Tôi đã có con nhỏ!”

“Đứa trẻ đó là cô nhận nuôi, cho dù nó là đứa trẻ do chính cô sinh ra, tôi cũng không để ý.”

“Ừm… Anh quả là người tấm lòng bao dung, rộng lớn…”

Đúng vào lúc ấy, Hình Quân Lâm lấy chiếc bút máy đang để trước ngực ra, viết lên khăn ăn.

“Tôi biết cô vẫn đang giữ điện thoại với dì Quý, tôi cũng như cô, bất đắc dĩ nên mới bị ép tới đây, hôm nay tin tức tôi và cô đi xem mắt đã truyền đi khắp Đà Nẵng.”

“Sao cơ?”

Hứa Trúc Linh kinh ngạc che kín miệng thốt lên.

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Quý Thiên Kim: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hứa Trúc Linh sợ tới mức lập tức tắt ngay điện thoại, hỏi: “Nhưng tại sao chứ? Ai là người loan tin ra ngoài?”

“Là dì Quý Thiên Kim, chình vì áp lực phải lo cho gia đình, tôi chỉ là một lá chắn đáng thương thôi. Đương nhiên, nếu cô Hứa muốn tiếp tục hợp tác với tôi, tôi sẽ rất vui.”

Hứa Trúc Linh nghe xong, trong lòng cô run lên, tâm trí cô bắt đầu xuất hiện những âm thanh u ám.

“Cô thích ai, có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ giúp cô tìm hiểu, nếu cảm thấy phù hợp, tôi cũng có thể giúp cô cầu hôn.”

“Nếu anh ta đồng ý, tôi sẽ giết cả nhà anh ta. Còn nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ chém anh ta một nhát, cô nói xem như vậy có được không?”

Chuyện này nếu để Cố Thành Trung biết được, người đàn ông kia sẽ không còn đường sống, cả bản thân cô cũng vậy!

“Nếu vậy thì… Anh mau chạy đi, chồng cũ của tôi vốn rất hẹp hòi. Tôi cứ nghĩ chúng ta có thể gặp nhau trong sự lặng lẽ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên ồn ào đến vậy. Tôi có thể cảm nhận được sát khí, chồng cũ của tôi chắc chắn là đang trên đường tới đây, anh chạy trốn được bao xa thì hãy mau đi đi!”

Hứa Trúc Linh hoảng loạn đứng dậy, cô vội vã xách túi chạy ra ngoài.

Hình Quân Lâm buồn bực nói: “Cô và anh Trung không phân chia rõ ràng sao?”

“Có rõ ràng không? Tôi cũng không biết nữa, có lẽ… tôi đã quen rồi, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng!”

Dù sao, Cố Thành Trung cũng là một con sói hôi hám, còn tôi chính là một con thỏ trắng ngây thơ!

Hứa Trúc Linh không có thời gian để nói những lời thừa thãi, cô đi ra nhà xe với tốc độ nhanh nhất có thể, lái thẳng xe tới tập đoàn Phát Đạt để chạy trốn.

Cuối cùng cô cũng đến văn phòng của Ngôn Phúc Lâm, còn chưa kịp thở thì điện thoại cố định ở văn phòng đột nhiên vang lên.

Ngôn Phúc Lâm liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục nghe điện: “Xin lỗi…”

“Tôi là Cố Thành Trung.”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói lạnh như băng cất lên, như thể phát ra từ vực thẳm địa ngục.

Ngôn Phúc Lâm khẽ run rẩy rồi bật điện thoại ở chế độ rảnh tay.

“Hứa Trúc Linh đang ở chỗ cậu phải không, giờ tôi lập tức lên đó.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, đầu gối cô gần như mềm nhũn, không còn sức lực, cô quỳ trên mặt đất.

Cô vội vàng nháy mắt với Ngôn Phúc Lâm.

Ngôn Phúc Lâm cũng ngầm hiểu được, nói: “Em ấy không có ở đây, nếu em ấy tới, tôi sẽ…”

“Tôi thấy xe cô ấy ở dưới hầm để xe.”

“Ừm… Chuyện đó, anh Trung, hai người đã ly hôn rồi.”

“Vậy thì đã sao, tôi muốn kể chuyện đời cùng với vợ cũ của tôi. Hơn nữa, tốt nhất là đừng để cô ấy bỏ trốn, nếu không tội sẽ càng thêm nặng, lúc đó không biết chừng tôi sẽ làm đảo lộn tập đoàn Phát Đạt đấy.”

Vừa dứt lời, điện thoại cũng đã tắt, Hứa Trúc Linh yếu đuối dựa chân vào tường.

“Anh, không phải em đã quá lạnh lùng sao?”

“Em có cần anh bảo vệ em không?”

“Anh… anh có thể thắng được Cố Thành Trung không?”

“Ừm…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, đều nhận ra trong mắt đối phương ánh lên vẻ bi thương.

Ngay sau đó, Cố Thành Trung liền chạy tới văn phòng, anh vừa bước vào phòng mà có cảm giác như thể vừa bước vào lãnh địa của chính mình.

“Tổng giám đốc Ngôn, phiền cậu đi ra ngoài một lát, tôi có chút việc riêng cần phải giải quyết.”

Ngôn Phúc Lâm còn muốn nói điều gì đó, nhưng miệng ngập ngừng rồi cuối cùng vẫn là không nói ra.

Anh biết Hứa Trúc Linh vẫn chưa quên anh, nếu hai người có thể bắt đầu lại từ đầu thì đó cũng không phải là chuyện xấu.

Sau khi Ngôn Phúc Lâm rời đi, cửa phòng đóng lại, văn phòng của Phúc Lâm bỗng bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.

Người đàn ông liếc nhìn về phía Hứa Trúc Linh đang run rẩy trong góc tường.

Vừa mới bước được một bước, Hứa Trúc Linh đã không cam lòng mà hét lên: “Anh, em sai rồi!”

“Anh sao? Gọi là chồng!”

Người đàn ông nói bằng giọng ra lệnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.