Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1290: Chương 1290: Chương 1336




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1336 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1050. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

“Cố Thành Trung, không ngờ anh lại ức hiếp người quá đáng như vậy! Đã nói là ly hôn rồi, thế nhưng anh lại uy hiếp người của cục Dân Chính, không làm thủ tục ly hôn cho chúng ta. Như vậy đã đành, anh còn đi ra nói với người bên ngoài rằng chúng ta đã ly hôn rồi!”. Ra chương nhanh nhất tại — TRÙM truуện.мE —

“Khiến cho... khiến cho bây giờ em làm gì cũng giống như là đang phạm tội vậy!”

Hứa Trúc Linh có vẻ thảm thương mà nói.

Cô cũng nghĩ rằng thật sự sẽ phải ly hôn, nhưng không ngờ Cố Thành Trung lại kéo cô đến cục Dân Chính, trực tiếp uy hiếp những nhân viên ở đó.

Bọn họ làm gì dám đắc tôi với người dân, vậy nên đều bị dọa đến mức một câu cũng không dám nói ra.

Cô cũng chỉ là đi vào trong đó mười phút đồng hồ rồi đi ra, người bên ngoài đều nghĩ cô đã ly hôn rồi, nhưng trên thực tế cô vẫn là một người phụ nữ có chồng.

Rõ ràng mối hôn sự bị ép buộc không thể làm gì khác, nhưng hiện tại cô giống như là đang làm chuyện gì đó sai trái vậy, cô cũng là một người bị hại mà!

“Anh vốn dĩ muốn ly hôn, nhưng lại cảm thấy không an toàn. Sau khi ly hôn, những người theo đuổi em nhất định sẽ không chịu dừng tay, tình địch của anh quá nhiều, khiến cho áp lực đè lên vai anh rất lớn.”

“Anh nên ích kỉ một chút, không thể nào mọi chuyện đều làm theo cảm nhận của em được.”

“Anh...”

Hứa Trúc Linh bị chọc cho giận đến mức mặt lúc đỏ bừng bừng lúc xanh ngắt không nói được gì.

Những lời muốn nói đều đã bị anh ta nói ra hết rồi, bản thân cô còn có thể nói được gì nữa?

“Hừ, vậy sao lúc đầu anh lại cho Jane cơ hội?” cô bực bội nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được vẻ vô cùng oán giận mà nói.

Sau khi Cố Thành Trung nghe thấy câu này, cặp lông mày rậm của anh ta cau có lại, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi.

Anh ta vẻ u sầu mở miệng, âm thanh trầm thấy dễ nghe, vô cùng có sức hút.

“Bởi vì anh biết, chỉ có anh nhường không được, Jane mới toàn tâm toàn ý không tiếc một thứ gì để bảo vệ em. Hứa Trúc Linh, anh cũng có chút ích kỷ, em có biết rằng, đem em đẩy vào trong vòng tay của một người đàn ông khác trong lòng anh đau như thế nào không?”

“Vậy nên lần này anh rút ra được bài học, cho dù... có phải làm trái ý của em, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em ra. Em muốn ly hôn, thì anh sẽ tung ra tin tức giả, khiến cho bố và mẹ nhận ra sự sai lầm của họ, lấy lại công đạo cho em. Anh cũng sẽ theo đuổi em, nhưng nếu như em muốn thoát khỏi sự ràng buộc hôn nhân về mặt pháp luật, không thể nào!”

“Em là vợ của anh, muốn ly hôn, muốn tái giá, không có chuyện đó đâu.”

Người đàn ông hết sức ngang ngược mà nói, lần này anh ta không còn suy nghĩ cho cảm nhận của cô, mà muốn suy nghĩ cho riêng mình một chút.

Nếu như còn không chịu suy nghĩ cho mình, thì thật sự anh sẽ đau lòng đến chết mất.

Những ngày này anh bận điều tra chuyện của Phó Minh Nam, Tạ Quế Anh mất tích một cách mờ ám, không dám đi tìm cô ta, sợ rằng những cô lao trước đây của mình sẽ đổ sông đổ bể, không muốn để cô có được sự tự do độc lập riêng.

Anh rất muốn đem cô trở thành vật sở hữu duy nhất của anh, hận không thể đem giấu cô đi thật kĩ, những gì đẹp đẽ nhất của cô chỉ được bộc lộ ra trước mặt anh ta.

Anh không muốn cô trở thành một người phụ nữ thời đại độc lập tự chủ gì đó, không muốn cô thành công có địa vị, càng ngàng càng xuất chúng.

Cô càng nổi bật tỏa sáng, cảm giác lo sợ trong lòng anh ta càng nghiêm trọng.

Anh muốn... muốn ích kỷ một chút!

Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, không nhịn được mà đôi môi giật giật, trong lòng cô vô cùng oán ức nhưng không làm gì được.

Cảm giác trải nghiệm ly hôn này thật sự không có gì đặc biệt, quả là Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay của phật Như Lai.

“Vậy anh muốn như thế nào? Mối hôn sự này là do dì sắp đặt, anh không thể đi gây sự với bên nhà nam, anh ta cũng là bị ép không thể làm gì khác!”

Cô vẫn còn nhớ những lời nói lúc đầu của anh, sợ rằng anh sẽ làm hại người khác.

“Những chuyện này anh đều biết, vậy nên anh sẽ không gây chuyện với hắn, anh chỉ là... muốn tìm một cái cớ để đến gặp em.”

“Em không nói nhớ anh, mong anh, vậy thì anh tới đây để nói với em, những ngày nay, anh rất nhớ em, nhớ em đến mức phát điên.”

Anh một bước lớn bước lên phía trước, trong chốc lát kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

Anh kéo người con gái nhỏ bé lại, ôm chặt vào trong lòng mình.

“Em không trả lời thư điện tử của anh, cũng không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Anh muốn đến quán ăn của em, nhưng lại sợ sẽ đập nát cả quán ăn của em, đem em mang về nhà. Không muốn em lộ mặt ra bên ngoài, để người khác nhìn thấy những cái tốt của em, nhưng... nhưng lại hiểu rằng, những thứ này chính là sự lựa chọn của em.”

“Anh không muốn can thiệp và sự riêng tư của em, anh chỉ muốn... giữ em lại.”

Những lời này, từng từ từng chữ như rót mật vào tai, âm thanh khàn khàn cuốn hút.

Cằm của anh đặt trên xương quai xanh của cô, âm thanh trầm thấp thủ thỉ bên tai.

Anh rất mệt...

Bên trong âm thanh nồng nặc sự mệt mỏi, trong con mắt những mạch máu đỏ nổi lên, xung quanh mắt toàn là quầng thâm. Trên mặt anh thậm chí còn mọc thêm râu chưa cạo, có thể thấy những ngày này anh sống không tốt một chút nào.

Cô biết, Cố Thành Trung rất bận, biến bản thân mình thành một con quay, một ngày chỉ được ngủ năm đến sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bận bịu với công việc.

Anh nghĩ làm như vậy sẽ làm cho mình quên đi, như vậy mới không có thời gian rảnh rỗi để quản lý can thiệp tới cuộc sống của cô.

Anh không muốn cô tự lập một mình, nhưng cô lại càng càng càng ngày càng trở nên kiên cường hơn.

“Em... vẫn luôn ở đây mà.”

Cô dần dần mềm lòng, hai cánh tay buông thõng bên cạnh thắt lưng bỗng nhấc lên, ôm chặt lấy cơ thể anh, dùng lực đáp lại cái ôm của anh.

“Đúng vậy, rõ ràng em vẫn luôn ở đó, nhưng tại sao anh lại cảm thấy lo lắng đến như vậy?”

Anh mệt mỏi nói, âm thanh mang theo sự bất lực: “Là anh đã quá để tâm sao? Hứa Trúc Linh, anh đang suy tính hơn thiệt, anh đang vô cùng lo sợ, anh rõ ràng là một người bình tĩnh tự tin như thế, nhưng từ sau khi gặp được em, anh từ một mãnh tướng trăm trận trăm thắng, biến thành một tên lính đảo ngũ bị đánh đến không còn một mảnh giáp. Hứa Trúc Linh, em đang thay đổi, anh cũng đang thay đổi.”

“Em thay đổi đến mức càng ngày càng không còn cần đến anh nữa, còn anh lại biến thành một người không thể nào có thể rời xa được em.”

“Em xem, sau khi em rời xa anh, em sống tốt đến nhường nào. Em có Ngôn Phúc Lâm, người nhà họ Quý. Em quanh quẩn một chỗ với người nhà họ Ngôn ở nhà ăn, em có Châu Vũ, Cố Ngọc Vy ở bên bầu bạn. Còn anh... chỉ có thể nhớ em. Vì em nhớ em đến phát điên, anh vùi đầu vào công việc, khiến cho bản thân không có phút giây nào được nghỉ ngơi.”

“Hứa Trúc Linh, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nhưng ngày chúng ta rời xa nhau này, em có từng nhớ đến anh chút nào không, cho dù là một giây phút ngắn ngủi nào đó cũng được.”

Hai tay anh đặt lên má của cô, từ trên cao nhìn xuống, anh mắt sâu xa như mong chờ một điều gì đó, bên trong ánh mắt đó còn lóe lên sự cô đơn u mịch.

Trong lòng Hứa Trúc Linh có chút gì đó rung động, từ khi nào... yêu cầu của Cố Thành Trung trở nên thấp đến như vậy.

“Anh... thật không có chút tiến bộ nào, một chút theo đuổi cũng không có, chỉ một giây sao? Anh dám hỏi dài hơn một chút không?”

“Không dám, Hứa Trúc Linh, Anh thua rồi.”

Câu nói này, từng từ từng chữ như bất chợt ngấm sâu vào bên trong cơ thể.

“Hứa Trúc Linh, người nói yêu em thương em nhớ em muốn em... từ trước tới giờ vẫn luôn là anh, còn em hiếm khi nói những lời tình tứ đó với anh. Từ khi vừa bắt đầu, chính là anh nghiêm túc, là anh thật lòng yêu thương. Anh cũng muốn trở nên thoải mái một chút, trong mối quan hệ tình cảm này không biến thành một kẻ lụy tình thất bại. nhưng anh hoàn toàn không thể làm được, anh không thể làm những chuyện không tốt đối với em, anh không thể làm được việc lạnh nhạt với em, không thể làm được chuyện sau khi chia tay mà không liên lạc lại với em.”

“Nhưng em thật là nhẫn tâm, em không hề đáp lại tôi một tin nhắn nào, cho dù là một chữ duy nhất cũng không.”

“Em là đang khiêu khích anh? Khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh sao? Chứng minh rằng em có thể rời xa anh, có thể không liên lạc mà vẫn thản nhiên sống một cuộc sống vui vẻ tự do tự tại sao? Còn anh thì không được, đúng không? Nếu như lần này không phải là do anh chủ động đi tìm em, có phải em vẫn sẽ không liên lạc lại với anh không?”

“Đúng...”

Hứa Trúc Linh nhếch nhếch miệng rồi nói ra một chữ.

Cô vẫn luôn yêu đắm say Cố Thành Trung, cũng không thích nói những lời tình cảm đường mật, cô ấy đã quen với việc Cố Thành Trung chủ động với cô.

Những lời tình cảm của anh, khiến cho cô nghe cả đời cũng không cảm thấy chán, nhưng cô lại không muốn nói ra những lời đó.

Từ khi mới bắt đầu, cô đã không thể rời xa Cố Thành Trung, anh là toàn bộ thế giới của cô.

Nhưng cứ như vậy theo thời gian trôi đi, tình cảm của cô đối với anh chưa từng biến đổi, nhưng khi cô hạ quyết tâm để rời xa anh, một mình cô cũng có thể sống tốt.

Thì ra, không phải là cô không thể rời xa Cố Thành Trung, mà chính là anh không thể rời xa được cô...

Rốt cuộc là chỗ nào đã thay đổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.