Ngôn Phúc Lâm lạnh lùng nói nhưng khi quay sang bên cạnh, anh ta lại nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng:
“Trúc Linh à, cứ mở điện thoại và giữ liên lạc nhé, nếu như ông ta dám đụng đến em thì anh sẽ nhớ kỹ rồi từ từ tính sổ. Ông ta đụng một đầu ngón tay của em, anh sẽ bẻ gãy hai ngón tay của ông ta. Nếu em chảy máu, anh sẽ để ông ta biết quan tài trông ra sao!”
Hứa Trúc Linh nghe thế, dù không thấy Ngôn Phúc Lâm nhưng có thể tưởng tượng lúc nói lời này, anh ta tỏa ra khí chất bá đạo, đẹp trai đến mê người.
Bây giờ. Cố Thành Trung không ở Đà Nẵng nên anh không thể tới đây.
Mà người nhà họ Quý rất bao che khuyết điểm, để cậu mợ tới, chỉ sợ sẽ càng thêm lớn chuyện.
Mà dì còn đang chìm vào nỗi đau sau cái chết của dượng nên cũng chẳng thể quan tâm tới mình.
Càng nghĩ, chỉ có Ngôn Phúc Lâm là ổn nhất.
Trong ấn tượng của cô, anh Ngôn Phúc Lâm là một người đàn ông lịch thiệp, dịu dàng, tính tình tốt, nói chuyện hòa nhã, dù lúc trước có trải qua chuyện đáng sợ kia thì bây giờ cũng đã xử lí xong, vẫn là một người đàn ông điềm tĩnh và lịch thiệp.
Không ngờ khi để lộ vẻ bá đạo của mình lại là lúc anh ta tức giận.
Điện thoại không ngắt máy, bên trong phát ra tiếng, nhắc nhở ông Dương Cường đang đứng gần đó.
Hai vợ chồng hối hận “xanh ruột”.
“Cô Trúc Linh à… tôi đỡ cô đứng dậy nhé?”
“Khỏi cần, quỳ trên mặt đất rất tốt, tôi mặc nhiều đồ nên không sao.”
“À ừ… cô Châu Vũ à, vừa nãy là tôi nói chuyện hơi quá đáng, cô là người trẻ đừng so đo với người lớn như tôi…”
“Tôi không có người lớn như thế này, đừng nói lung tung. Từ nay về sau, tôi không còn bất kì quan hệ nào với nhà họ Dương, tôi cũng không đến viếng Dương Việt nữa. Kể từ bây giờ, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta.”
“Tôi sẽ không quay trở về nhà họ Dương nữa, nơi này khiến tôi thật buồn nôn!”
Châu Vũ lạnh lùng nói, bình tĩnh nhìn ông Dương Cường và bà Phương, trong mắt là sự thất vọng.
Mặc dù cô ấy thích Dương Việt nhưng ngay khi tình cảm còn nóng hổi đã bị đóng băng, cuối cùng khiến người chạnh lòng.
Ông Dương Cường và bà Phương luống cuống tay chân, cuối cùng dứt khoát quỳ xuống.
Mà cảnh tượng đó đều rơi vào tầm mắt của người trong bóng tối.
Ngay khi Châu Vũ bị tát, người đàn ông kia đã muốn ra tay.
Ngón trỏ đặt lên cò nhắm thẳng vào đầu của ông Dương Cường.
Nếu không phải Hứa Trúc Linh cái khó ló cái khôn gọi điện cho Ngôn Phúc Lâm thì có lẽ anh ta đã dùng cách riêng của mình để giải quyết chuyện này.
Người trong tối chính là… Hắc Ảnh!
Anh ta hoàn toàn không đi công ty mà mượn cớ biến mất trong mắt mọi người, hợp lý thoát khỏi thân phận Cố Thành Trung để làm việc mình cần phải làm.
Anh ta theo dõi từ bệnh viện tới tận đây, nhìn thấy Châu Vũ bị ức hiếp thì giận điên thiếu điều muốn băm bọn họ thành trăm mảnh.
Nhưng bây giờ đã có người xử lý bọn họ nên anh ta cũng không vội ra mặt, nhà họ Dương… cũng không cần tồn tại nữa.
Ngôn Phúc Lâm nhanh chóng tới nơi, vừa đến đã trông thấy một đám người quỳ trên đất, liếc mắt nhìn thấy Hứa Trúc Linh nên vội vã qua đỡ cô đứng dậy.
Hứa Trúc Linh thuận tay đỡ Châu Vũ đứng lên theo.
“Phúc Lâm, cậu đến rồi à, nghe tôi giải thích…”
“Em nói đi Trúc Linh.”
Ông Dương Cường còn chưa nói xong đã bị Ngôn Phúc Lâm ngắt lời.
Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng buồn liếc mắt nhìn ông Dương Cường một lần mà chăm chăm nhìn Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh xòe bàn tay, lòng bàn tay đầy vết tích do đá nhỏ cắt vào, vết thương còn chưa xử lý sạch sẽ, nhìn mà đau lòng.
Cô kéo Châu Vũ qua rồi nói: “Bọn họ không dám đánh em nên ra tay với Châu Vũ, tổng cộng hết năm cái tát!”
“Ông chán sống rồi hả Dương Cường?”
Ngôn Phúc Lâm lạnh lùng gọi tên ông ta, trong lời nói còn mang theo sát khí.
Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ đáng sợ của Ngôn Phúc Lâm thì run lên.
Đàn ông không tức giận thì thôi, nếu đã nổi giận thì không ai gánh nổi hậu quả.
Cô nhớ đến Cố Thành Trung và Diên, bọn họ đều như vậy.
Đây chính là đàn ông!
Ông Dương Cường nghe thế thì hai chân run lẩy bẩy, nôn nóng giải thích: “Hiểu lầm. tất cả đều là hiểu lầm, tôi hoàn toàn không muốn xảy ra mâu thuẫn với cô Trúc Linh. Là đứa nhỏ Châu Vũ này gây chuyện, Ngôn Phúc Lâm à, cậu bảo vệ cô Trúc Linh thì tôi không bàn cãi nhưng… liên lụy đến người khác thì có hơi quá đáng đúng không?”
“Chỉ với việc ông tổn thương em gái của tôi thì việc này đã nát rồi, ông cảm thấy bản thân có thể gánh nổi không?”
“Anh ơi, ông ta đánh Châu Vũ mấy cái, nên để Châu Vũ đánh trả lại. Chúng ta phải tính món nợ này. Hôm nay dù cho chúng tôi có quá đáng thì ông dám phản đối sao?”
Hứa Trúc Linh nổi trận lôi đình, con cái nhà ai mà không phải cục vàng trong lòng bố mẹ, cô dám chắc Châu Vũ còn chẳng đụng đầu ngón tay làm việc nhà, vậy mà giờ đây lại bị tát năm cái.
Đánh người không đánh mặt, đây là đạo lý từ xưa đến nay.
Lúc bọn họ tát thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị người đánh trả.
Trên đời này làm gì có chuyện chỉ cho phép mình đánh người mà người khác không chống trả chứ?
“Vậy… vậy cô cũng tát tôi một cái mà!”
Bà Phương uất ức che gò má, bất bình lên tiếng.
“Chị Trúc Linh đánh thay tôi, nếu tính ra thì hai người còn thiếu tôi ba cái tát.”
Châu Vũ lạnh lùng nói, bóng lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti nhìn bọn họ.
“Cái này…”
Bà Phương nghẹn họng trân trối.
“Trúc Linh à, em muốn giải quyết thế nào?”
“Nghe theo Châu Vũ, lần này cô ấy chịu thiệt thòi nhất.”
Hứa Trúc Linh đau lòng nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, cô còn tưởng Châu Vũ và Dương Việt sẽ giống cô và Cố Thành Trung, sống hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng sự đời khó lường, từng chuyện xấu xảy ra.
Ngôn Phúc Lâm nghe thế, anh ta gật đầu, tôn trọng lựa chọn của Hứa Trúc Linh.
“Châu Vũ à, tới lượt em đó.”
Nghe vậy, Châu Vũ biết ơn nhìn cô, cảm ơn cô đã luôn giúp đỡ mình, sẵn sàng ra mặt vì cô ấy.
Nếu không thì với gia cảnh của cô ấy, chỉ sợ còn phải bị khuất phục nữa.
Cô ấy liếc nhìn hai vợ chồng tập đoàn Ánh Dương, bọn họ đang run lập cập đứng đó.
“Cô Vũ à, tôi biết sai rồi, cô… cô có thể nghĩ đến đứa con trai của tôi mà bỏ qua chuyện này được không? Người đã mất, chẳng lẽ… cô còn muốn để nó ra đi không thanh thản sao?”
“Là tôi hay các người để anh ta ra đi không thanh thản hả? Tôi không sai, từ trước đến nay tôi chưa làm chuyện gì có lỗi với anh ta cũng như nhà họ Dương. Kể từ bây giờ, tôi không còn một tí quan hệ nào với các người, Dương Việt là ai chứ? Tôi không quen, anh ta không có trong cuộc đời của tôi.”
“Ba cái tát này, xem như tôi viếng cho anh ta, dù sao người chết là lớn nhất.”
Châu Vũ lạnh lùng nói, cứ thế bỏ qua.
“Thật ư? Vậy thì tốt quá!”
Bà Dương nhảy cẩng lên vì sung sướng, còn đâu mà giống dáng vẻ của người vừa mất đi con trai chứ.
Ngôn Phúc Lâm nhíu mày, anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, có lẽ cảm thấy xử quá nhẹ.
Hứa Trúc Linh lắc đầu, nói: “Cứ làm theo ý cô ấy, cô ấy nói xong chuyện thì xong chuyện. Chúng ta trở về đi, em không muốn ở đây thêm phút nào nữa, em nghĩ cô ấy cũng cảm thấy như vậy.”
“Vậy đi thôi.” Ngôn Phúc Lâm dịu dàng nói, nhìn ông Dương Cường với ánh mắt không có ý tốt: “Tự giải quyết cho tốt.”
Sau đó, ba người lên xe.
Ông Dương Cường thở phào nhẹ nhõm, đỡ vợ đi vào trong, đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên ở phía sau.
Ông ta nghĩ là Ngôn Phúc Lâm nên hai chân run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn.
Thì phát hiện đó là một người áo đen, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai che kín cả khuôn mặt.
“Cậu là ai?”
“Người chết thì không cần biết tôi là ai.”
Lời nói như vang vọng từ địa ngục.