Ở trên xe, Châu Vũ hôn mê bất tỉnh, bởi vì miệng vết thương đã vỡ ra, mất máu quá nhiều.
Tại nhà họ Dương trước mặt những người ngoài, biểu hiện của cô rất kiên cường, vẫn luôn cố nén, không có chóng mặt.
Châu Vũ trở về bệnh viện, tiến vào phòng cấp cứu.
Ngôn Phúc Lâm một mình ở hành lang của bệnh viện, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Cuối cùng thì Châu Vũ cũng được đưa về phòng bệnh, nhưng vẫn còn rơi vào hôn mê.
Hứa Trúc Linh nhìn trời dần dần tối, cũng không còn sớm nữa, nói với Ngôn Phúc Lâm trở về.
Ngôn Phúc Lâm đi ra ngoài liền nhận được một cuộc điện thoại, khi cúp, sắc mặt thâm trầm nhìn cô.
“Trúc Linh, ở nhà họ Dương đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe nói như thế Hứa Trúc Linh cũng không kịp phản ứng, bất ngờ một chút.
Lập tức, Ngôn Phúc Lâm đưa điện thoại tới, phía trên hiện ra một tin tức.
Phóng viên đứng trước một biển lửa nói: “Buổi chiều vào lúc 17 giờ 45 phút, một đám cháy đã bùng lên tại nhà họ Dương, theo điều tra sơ bộ đây chỉ là do sự cố chập điện dẫn đến hỏa hoạn, trước mắt số người thương vong đã lên đến hai mươi bảy người, đã xác nhận thân phận của vợ chồng họ Dương, bọn họ đã qua đời.”
Qua đời....
Hỏa hoạn.....
Tử vong hai mươi bảy người.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Cô biết nhà họ Dương từ trên xuống dưới có bao nhiêu người ư?”
“Nhiều......nhiều ít?”
Thời điểm hỏi câu này, Hứa Trúc Linh có thể nghe được răng của mình đang run lên cầm cập.
“Tổng cộng, hai mươi bảy người!”
Hứa Trúc Linh hoảng sợ khi nghe con số này.
Cái này chính là giết cả nhà diệt khẩu.
Đây tuyệt đối không phải Ngôn Phúc Lâm ra tay, Cố Thành Trung cũng không thể nhanh như vậy mà nhận được tin tức, là ai đã gây họa cho nhà họ Dương.
Vốn dĩ Dương Việt bị hôn mê ở nước ngoài, sau đó lại bị người ta đánh lến, bây giờ cả nhà lại bị giết hết.
Hứa Trúc Linh không dám nghĩ sau, bởi vì cô cũng không thể đoán được bất luận khả năng gì, chỉ cảm thấy rất đáng sợ.
Buổi chiều bọn cô mới từ nhà họ Dương trở về, buổi tối không còn một người.
Những người trước đó còn mắt đỏ, ồn ào không ngớt người tươi cười sống khỏe, vậy mà bây giờ nói không có sẽ không còn.
“Trúc Linh, việc này thật là kì quái, chúng ta chân trước mới bước đi, chân sau nhà họ Dương đã xảy ra chuyện, đối phương không chỉ đơn giản nhắm vào nhà họ Dương, mà vẫn có liên quan đến chúng ta, ai cũng không thể nói rõ. Vừa mới nãy thư kí gọi điện thoại cho tôi, nhà họ Dương gặp chuyện không may, tất cả camera giám sát xung quanh đều hỏng hết, cho nên hình ảnh mà chúng ta xuất hiện cũng không có chụp được, điều này cũng giúp cho chúng ta giảm bớt đi không ít phiền phức.”
“Giám sát và điều khiển xung quanh điều hỏng? Anh xác định?”
“Đúng.”
“Nếu như chỉ là giết người diệt khẩu, chỉ cần hủy camera giám sát của nhà họ Dương là tốt rồi, vì sao lại xử lí hết camera xung quanh?”
“Đối phương là vì suy nghĩ không muốn chúng ta bị liên lụy, dù sao thời gian xảy ra vụ án, chúng ta là người khả nghi nhất. Dù mọi chuyện không có gì, nhưng truyền thông lại thêm mắm thêm muối, khó tránh khỏi sự phiền toái.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy cảm thấy đối phương tâm tư rất kín đáo. Ngay cả bản thân sai một chút cũng không có, làm việc sạch sẽ, còn thuận tiện bớt đi phiền toái cho bọn họ.
Người này thật là đáng sợ.
“Tôi sẽ cử người đi bảo vệ em, em cũng nên chú ý an toàn, là con gái không nên đi lung tung.”
Từ đầu đến cuối người mà Ngôn Phúc Lâm không yên tâm vẫn là cô.
Hứa Trúc Linh liên tục gật đầu, cũng hiểu được nhưng cũng âm thầm đau đầu.
Người này che dấu rất tốt, rốt cuộc là người tốt hay người xấu, giết cả nhà nhà họ Dương như vậy thì có lợi gì.
Cho dù là thiên cừu đại hận cũng không thể ác độc như vậy?
Cô trở lại phòng bệnh, trong lòng cũng không yên, đi ngủ toàn gặp ác mộng.
Cô mơ thấy cơ thể vợ chồng nhà họ Dương bị đốt trụi, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, tất cả điều là mồ hôi lạnh.
Cô nhìn thấy Châu Vũ đang ngủ, nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết ngày mai nên nói như thế nào.
Tin tức chấn động lớn như vậy, cô ấy không có khả năng không biết.
Ngày hôm sau, cô tỉnh lại, chẳng qua chỉ là cầm điện thoại xem thời gian, liền thấy được tin tức đứng đầu của hôm nay.
Cô nhấn vào, sau đó im lặng thật lâu.
Hứa Trúc Linh rất lo lắng.
“Châu Vũ, chuyện này nói với Ngôn Phúc lâm cũng không có sao, chị cũng không biết là ai, ngay sau khi chúng ta rời khỏi lại làm ra chuyện như vậy.”
“Em biết rõ Ngôn thiếu sẽ không làm như vậy.
Châu Vũ thản nhiên nói, cô quá mức bình tĩnh, chẳng qua là sắc mắt kia vẫn còn tái nhợt, giống như là toàn bộ máu của cơ thể điều bị trút ra bên ngoài.
“Em có sao không?”
“Em không sao, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng, nhà họ Dương với em đã không còn liên quan, dù ai có chết, em cũng không quan tâm. Em không buồn, cũng không cảm thấy vui vẻ, chẳng qua là xem một chút mà thôi. Chị Trúc Linh, cảm ơn chị đã vất vả chăm sóc em, khi nào em khỏi sẽ cố gắng làm việc, mới có thể đền đáp chị đối với em.”
“Em bình an là được, thật sự em làm chị sợ muốn chết, em không có việc gì là tốt rồi, chúng ta mặc kệ cái gì khác. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, sống tốt mỗi ngày là được rồi.”
“Ừm, em sẽ không bao giờ buồn vì những người không xứng đáng nữa!”
Châu Vũ dùng sức gật đầu, như là một lời hứa.
Nhìn thấy cô ấy tỉnh lại một lần nữa, Hứa Trúc Linh thở dài một hơi.
Châu Vũ nằm viện hơn mười ngày miệng vết thương mới hoàn toàn khép lại, còn phải tiếp tục chăm sóc.
Việc này đương nhiên không thể gạt được cha mẹ của cô, họ đến thăm rất nhiều lần.
Vốn dĩ là ngày mai xuất viện, có thể Châu Vũ đã tìm bác sĩ sửa lại thời gian, xuất viện sớm hơn một ngày, chính là muốn Hứa Trúc Linh bận việc, chỉ vì mình mà bận trước bận sau.
Cô thật sự cảm thấy rất áy náy, khoảng thời gian này cả người có cảm giác không thoải mái, làm phiền cô áy rất nhiều.
Các anh em cũng đã giải quyết xong, Hứa Trúc Linh đối với chính mình thật sự không còn gì để nói.
Cô đi tới trưởng sảnh bệnh viện hoàn thành thủ tục xuất viện, kiểm tra số tiền, nghĩ đến việc phải trả tiền cho Hứa Trúc Linh.
Mấy ngày nằm viện viện phí điều do Hứa Trúc Linh thanh toán, số tiền đó khoảng ba mươi lăm triệu.
Số tiền kia nhất định phải trả.
Cô đang tính toán mà quên nhìn đường, không nghĩ là đụng phải một người trước mặt.
Là một người đàn ông cùng phụ nữ, thân hình người phụ nữ gầy gò ngã lui về phía sau.
Bỗng... cơn đau đớn không ngờ ập đến, cô rơi vào một cánh tay rắn chắc.
Cô ngạc nhiên nhìn người tới, đồng tử chợt co rút lại.
Đôi mắt này.....
Thật sự rất quen thuộc!
Cô sợ hãi, không có cách nào khôi phục lại tinh thần, thì đối phương lại kịp phản ứng, buông cơ thể của cô ra.
“Cô không sao chứ?”
Giọng trầm thấp nói, có chút nghiêm trọng.
Lúc này Châu Vũ mới có thể khôi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân đã thất lễ.
Cô liên tục lắc đầu, nói chuyện có chút lắp bắp: “Cái kia......Tôi, tôi không sao, anh.....Anh không sao chứ?”
“Cô bị cà lăm ư?”
Đối phương đánh giá cô, tò mò nói.
“Không, không phải......Đương nhiên.....không phải....”
Cô liên tục khoát tay, càng nói càng cà lăm.
Người này rất giống Dương Việt, không phải gương mặt và ngũ quan, mà là hình dáng của đôi mắt, bên trong còn có ánh sáng chói lọi.
Nhìn kỹ lại, thân thể cao ráo cũng có chút tương tự, giọng nói nghe rất hay, có chút đôn hậu và du dương.
Vừa mới nhìn thoáng qua, cô thiếu chút nữa cho rằng Dương Việt chết đi sống lại.
“Xin chào.”
Khóe miệng người đàn ông giơ lên, lộ ra nụ cười sáng lạng.
Thậm chí còn đưa tay sờ lên đầu của cô, vuốt vuốt mái tóc mềm như nhung.
“Em gái, lần sau đi đường chú ý một chút, cúi đầu nhìn vật khác rất nguy hiểm.”
“Tôi....Tôi không cố ý....”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, vẫn là lắp bắp, Châu Vũ có chút ngượng ngùng, rối quá sắc mặt chợt đỏ lên, dứt khoát ngậm miệng lại, bởi vì là quá xấu hổ chết người ta rồi!