Hứa Trúc Linh không vội trở về mà đi tới tập đoàn Cố Linh.
Hiện giờ cô đã có thể chắc chắn, người đàn ông mấy ngày nay cô ở bên cạnh căn bản không phải Cố Thành Trung, khó trách cô không muốn tiếp xúc thân mật với anh ta, thậm chí mỗi cái nắm tay hay ôm ấp cũng mang đến cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Cô có rất nhiều nghi hoặc cần phải giải quyết, đối phương có thể bắt chước giống với Cố Thành Trung như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn tất cả mọi chuyện.
Khương Anh Tùng vẫn luôn ở bên cạnh Cố Thành Trung, đã nhiều năm như vậy mà không thể phát hiện ra manh mối.
Mà hiện giờ cũng bởi vì Cố Thành Trung giả nói sai một câu nên cô mới nảy sinh nghi hoặc, sau đó lại vì báo cáo xét nghiệm y học mà mọi nghi ngờ đều thành hư ảo.
Ai có thể bắt chước Cố Thành Trung giống như vậy chứ, đối phương vẫn luôn nắm bắt từng động thái của Cố Thành Trung, biết mỗi ngày anh làm gì, thậm chí từng việc nhỏ không đáng kể tới cũng biết.
Muốn hiểu một người chỉ cần thông qua hai khía cạnh, cuộc sống và công việc.
Cố Thành Trung giả có thể tiếp xúc được với công việc, chứng tỏ bên trong có nội gián.
Khương Anh Tùng tận tâm hết sức, đương nhiên sẽ không có khả năng, nhưng anh ta cũng là người biết nhiều nhất.
Bởi vì anh ta là người hiểu Cố Thành Trung, chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho anh ta được.
Cô muốn hỏi một chút, xem xem có thể tra ra được dấu vết gì hay không.
Hơn nữa, có vài chuyện cô không biết phải nói thế nào với anh ta.
Hứa Trúc Linh đi vào tập đoàn, rất dễ dàng tìm được Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng thấy cô tới vô cùng bất ngờ: “Cô Trúc Linh, sao cô lại tới đây?”
“Tôi muốn hỏi một chút, Đà Nẵng có phải có một nhân vật vô cùng lợi hại, khiến Cố Thành Trung khó giải quyết không?”
Đột nhiên xuất hiện một nhân vật thần bí, cũng không biết Cố Thành Trung có phát hiện hay không.
Nếu có, Khương Anh Tùng nhất định sẽ biết.
Khương Anh Tùng nghe vậy hơi nhíu mày lại, suy nghĩ sâu xa một chút.
Anh ta do dự nhìn cô cũng không biết có nên nói những lời này không, dù sao thì Cố Thành Trung cũng muốn cô tránh xa khỏi tất cả thị phi, mưa gió, để mình anh gánh vác.
Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ do dự của anh ta, chắc mẩm anh ta chắc chắn biết chuyện gì đó.
“Khương Thanh Tùng, tôi muốn biết, tôi là vợ anh ấy, tôi có quyền biết anh ấy có nguy hiểm gì không. Tôi thề tôi sẽ không làm loạn, dù năng lực của tôi có hạn nhưng tôi có thể bảo vệ chính mình, tôi sẽ không gây rắc rối gì thêm cho anh ấy đâu.”
“Thật ra, anh cũng rất lo cho anh ấy đúng không, mấy năm nay đều là anh ấy tự mình gánh vác, cho dù tinh thần và thể xác mệt mỏi anh ấy cũng chưa bao giờ từ bỏ. Anh ấy muốn chống đỡ tập đoàn Cố Linh, chống đỡ gia đình nhỏ của chúng tôi. Anh ấy là thủ lĩnh, cũng là một người chồng, một người cha. Anh cho rằng giấu diếm giúp anh ấy là tốt sao, như thế chỉ thêm gánh nặng cho anh ấy vầ khiến tôi khổ sở hơn thôi!”
Những lời thâm trầm của cô chạm tới trái tim Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng siết chặt nắm tay, như hạ quyết tâm, nói: “Được rồi, đúng là trong khoảng thời gian này Đà Nẵng xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, không biết lại lịch thế nào khiến cho ông chủ rất đau đầu.”
“Ai?”
“Hắc Ảnh!”
Anh ta mím môi, nặng nề phun ra hai chữ này: “Anh ta vừa xuất hiện đã tiếp quản vị trí của Phó Minh Tước, hợp chợ đen và bang xã hội đen làm một. Rửa tiền rồi tổ chức buôn bán súng đạn, thuốc thang, tập kết nhân lực, vẫn luôn hành tẩu ở Đà Nẵng. Hơn nữa, công ty con ở London cũng có chút nguy cơ, không ngừng có công ty mới, chèn ép cổ phần.”
“Người này đúng là rất kỳ quái, phong cách làm việc mạnh mẽ quả quyết, thủ đoạn buôn bán rất giống với ông chủ trước đây. Có điều, anh ta tàn ác hơn, sát phạt quyết đoán hơn nhiều. Ông chủ đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không có kết quả gì. Hơn nữa những hành động của Hắc Ảnh rất nhỏ, mấy ngày vừa rồi ông chủ có việc nên không thể giải quyết được gì.”
“Vậy lúc Cố Thành Trung trở về, anh không nhắc tới những chuyện này sao?”
“Có nhắc chứ, ông chủ nói trước mắt không cần phải xen vào, hơn nữa đối phương bây giờ cũng không có động tĩnh gì, tôi cũng không chú ý tới. Có lẽ, đối phương đang tạm nghỉ. Hơn nữa sau khi ông chủ trở về, chỉnh lý tập đoàn Cố Linh ngày càng tốt hơn, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, thị trường chứng khoán đã tăng lên mấy phần trăm. Với địa vị hiện giờ của tập đoàn Cố Linh cũng khó mà khiến người ta lay động được nên tôi không lo lắng chút nào.
Khi Khương Anh Tùng nói những lời này, trên mặt có chút sùng bái, tựa như sự ngưỡng mộ đối với Cố Thành Trung lại tăng thêm một phần.
Hứa Hứa Trúc Linh lại vô cùng sợ hãi, càng nghĩ càng thấy lo lắng hơn.
Hắc Ảnh và Cố Thành Trung giả có quan hệ gì, hai người họ là cùng một người, hay là hai người.
Nếu như là hai người vậy thì không phải rất đáng sợ sao?
Cô suy nghĩ sâu xa, Khương Anh Tùng gọi vài tiếng cô mới hồi phục tinh thần lại.
“Cô Trúc Linh, cô không sao chứ? Sao cô có vẻ lo lắng vậy?
“Không… không có gì.”
Giọng nói cô có chút run rẩy, cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng.
Hiện giờ chưa thể nói cho Khương Anh Tùng được, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
“Khương Anh Tùng, những lời này anh đừng nói cho Cố Thành Trung vội, coi như là bí mật giữa tôi và anh, bất kể ai cũng không được nói, cho dù là người thân thiết nhất anh biết chưa?”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Bởi vì… tôi không muốn anh ấy lo lắng cho tôi, anh ấy chắc cũng không muốn tôi biết nhiều, sợ tôi lo. Anh đồng ý với tôi, được không?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, đúng là vì cô ông chủ có thể hy sinh cả tính mạng dù phải trả bất cứ giá nào.”
Khương Anh Tùng liên tục gật đầu.
Hứa Trúc Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm, tin tưởng Khương Anh Tùng chắc chắn sẽ giữ lời kín như bưng.
“Đúng rồi, mấy ngày này Cố Thành Trung biến mất, rốt cuộc là đi đâu, anh có biết không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi có hỏi qua bác sĩ Doanh, gần đây sức khỏe ông chủ vẫn luôn không tốt, bác sĩ Doanh năm lần bảy lượt tới tìm anh ấy, muốn để anh ấy đi chữa trị. Nhưng ông chủ vẫn luôn từ chối, thậm chí còn tức giận với bác sĩ Doanh qua điện thoại. Có một hôm tôi tình cờ đứng ngoài cửa nghe được mà còn có chút sợ hãi.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trái tim càng căng thẳng hơn.
Khó trách, lúc trước anh lại nói mình rời đi có chút nguy hiểm.
Anh là lo cho cô, sợ sau khi anh đi, không có ai chăm sóc cho cô, sợ cô bị người ta theo dõi.
Có thể khiến Nguyên Doanh sốt ruột như vậy chắc chắn bệnh không hề nhẹ.
Anh cũng là người, cũng có da có thịt, đâu phải mình đồng da sắt, sao có thể chống đỡ được chứ?
Có lẽ lần điều trị này sẽ có chút nguy hiểm.
Chỉ cần biết Cố Thành Trung và Nguyên Doanh ở cùng nhau là cô yên tâm rồi.
Cô nhất định sẽ giúp anh bảo vệ tập đoàn Cố Linh, tuyệt đối không để kẻ xấu thực hiện được ý đồ.
Cô âm thầm nắm chặt lấy đôi tay nhỏ, cho dù sức lực cô có yếu ớt, cô cũng tuyệt đối không ngã xuống, chống đỡ tới cùng đợi tới khi Cố Thành Trung trở về.
Khi cô đang chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía Khương Anh Tùng bằng ánh mắt phức tạp.
“Khương Anh Tùng, anh từng bị lợi dụng, bị lừa gạt, bị tổn thương chưa?”
Khương Thanh Tùng đột nhiên nghe thấy vấn đề này có chút bất ngờ, sau đó lại xua xua tay, cười cười phủ nhận.
“Tôi là người thông minh lợi hại như vậy, ai có thể lừa được tôi chứ? Tôi chính là hỏa nhãn kim tinh, đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, chỉ số thông minh lúc này đã dưới một người trên vạn người rồi!”
“Nếu thật sự có người đó thì sao?”
“Nếu có vậy thì có lẽ chính là ông chủ, không thì không ai có thể lừa gạt tôi.”
“Nếu… không phải anh ấy mà là người người, là người khác tổn thương anh, luôn luôn lừa gạt anh thì sao.”
“Không thể nào đâu!” Khương Anh Tùng vô tư cười, cảm thấy chuyện này đúng là nực cười, căn bản không thể xảy ra được nên liên tục xua tay.
Hứa Trúc Linh há miệng thở dốc, cuối cùng không nói thêm gì nữa, nuốt toàn bộ những lời muốn nói ngược lại vào bụng.