“Cô Trúc Linh, sao tôi lại cảm thấy cô cứ là lạ thế nào đấy, cô... có phải biết chuyện gì, nên muốn nói tôi biết?”
Khương Anh Tùng nghiêm nghị nhìn cô, trong lòng trở nên hồi hộp không thể giải thích được, tim như đang bị một bàn tay to lớn, giữ chặt lấy.
Vậy mà lại, có hơi khó thở.
Hứa Trúc Linh nhẹ lắc đầu nói: “Không có gì, gần đây tôi không có nghỉ ngơi tốt, nên dễ suy nghĩ lung tung ấy mà.”
“Ra là vậy, thấy cô nghiêm túc như vậy, đúng là làm cho tôi sợ khiếp đi được!”
Khương Anh Tùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ kỹ lại thấy mình cũng hơi chột dạ, anh ta thông minh như thế, đi theo bên cạnh Cố Thành Trung tính kế người này đến người khác, thương trường như là chiến trường vậy, anh ta đã thành tinh từ sớm rồi, thì còn có người lừa được anh ta sao chứ, nếu thật vậy thì đúng là một kì tích mà!
“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Cô xoay người rời đi, lúc xoay người lại, bàn tay nhỏ bé đang giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, nắm chặt lại trong nháy mắt.
Bởi vì dùng quá nhiều sức, nên lòng bàn tay cũng bắt đầu đau.
Cô tìm một chỗ để ngồi xuống, yên lặng suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đầu tiên là sự xuất hiện của Tạ Quế Anh, rồi sau đó lại biến mất không còn một dấu vết.
Mình và Cố Thành Trung giả ly hôn vào kỳ nghỉ, dường như lúc đó anh đã lo trước tính sau rồi, muốn mượn chuyện ly hôn giả để đánh lừa dư luận, thậm chí còn yêu cầu cô ký vào các giấy tờ như chuyển nhượng tài sản các loại nữa.
Hóa ra... sớm như vậy, từ sớm như vậy anh đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ rồi.
Anh sợ bản thân sẽ gặp phải điều bất trắc, không thể ở bên cạnh cô, nên đã đưa cô về nhà họ Quý, thậm chí còn đưa ra một số tài sản lớn, để đảm bảo cả đời cho cô?
Tên ngốc này, lúc nói lời ân ái, thì đúng là rất quen miệng.
Nhưng... khi thực sự làm điều gì đó, rõ ràng đã trả giá tất cả mọi thứ, vậy mà lại không nói ra, không thốt ra được một chữ.
Biểu hiện mà một người yêu mình, không chỉ phụ thuộc vào những gì anh ta đã nói với mình, mà còn phụ thuộc vào những gì anh ta đã làm cho mình nữa.
Và Cố Thành Trung, đều có cả hai điều.
Cô càng nghĩ lại những chuyện trước sau một cách cẩn thận, thì càng cảm thấy Cố Thành Trung có tâm tư vô cùng kín đáo.
Tất cả những tâm tư sâu kín, đều là dùng để bảo vệ cô.
Cô vẫn luôn cho rằng mình tiến bộ, ngày càng trở nên thông minh và mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ cô mới biết, so với lòng dạ của Cố Thành Trung, thì cô thật sự chẳng là gì cả, thậm chí còn không bằng một cọng da lông của anh!
Sau nữa, thì dượng xảy ra chuyện, trước khi dượng gặp chuyện thì đã nghiêm túc giao cho cô mật khẩu của một quỹ bảo hiểm, và muốn cô chuyển đồ đến cho Cố Thành Trung.
Bên trong là mặt nạ da người của Cố Thành Trung.
Đúng vậy... mặt nạ.
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện mấu chốt, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi ngay, hung hăng mà vỗ đầu.
Làm sao có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ.
Người đó chắc hẳn đang đeo mặt nạ của Cố Thành Trung, nên mới có thể bắt chước anh, mà không để người khác nhận ra.
Cô không biết làm thế nào mà người đó có được nó, nhưng chắc chắn là như vậy, chắc hẳn anh ta đang đeo mặt nạ da người!
Sau đó, chú Ảnh Họa Bì mất, cùng với dì cho đến bây giờ vẫn rất khó hiểu.
Có lẽ... dì biết chút manh mối gì đó cũng nên.
Cô liền ngay lập tức chạy đến nhà họ Quý.
Quý Thiên Kim đã đi ra ngoài, và nghe cậu nói, đây là lần đầu tiên cô ấy bước ra khỏi nhà, sau khi chú Ảnh Họa Bì qua đời.
Khi đi ra cửa, ai cũng không yên tâm, nên muốn đi cùng, nhưng đã bị dì mắng một cách lạnh lùng.
Hiện giờ người đã ra ngoài được hơn nửa ngày, nhưng vẫn chưa trở về, nên khiến ai cũng lo lắng vô cùng.
Hứa Trúc Linh vẫn đợi cho đến khi đêm đã buông xuống, lúc đang muốn ngủ luôn trên sofa, thì rốt cục cũng nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài.
Quý Thiên Kim đã trở lại.
“Dì.”
Cô nhìn Quý Thiên Kim bước vào cửa, mặc bộ quần áo kiểu doanh nhân lịch sự, đi giày cao gót trên đường, phát ra tiếng gõ nặng nề.
Bà ta tháo đôi găng tay nhung đen ra, rồi nói: “Trúc Linh đã về rồi à? Tối nay chúng ta hãy ở lại đi, đã lâu không về nhà rồi còn gì.”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy từ “nhà”, thì cô biết rằng dì của cô không hề oán giận mình.
Nói chính xác hơn, là đã không chuyển sự tức giận với Cố Thành Trung lên người cô.
Quý Thiên Kim rất trọng tình cảm, sẽ không bao giờ nói chuyện công việc với gia đình.
“Dì, cháu muốn tìm dì, nói chuyện một lát.”
“Tới phòng làm việc của dì đi.”
Bà ta nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh đi theo bà ta vào phòng làm việc, cửa phòng đóng lại, thì bà ta nói: “Sao, tìm dì có chuyện gì?”
“Dì có biết... chú Ảnh Họa Bì có bao nhiêu bí mật không? Trên tay ông ấy có một chiếc mặt nạ da người, dì có biết không?”
“Ừm, biết chứ, dì biết mọi thứ về ông ấy! Ở trước mặt dì ông ấy là một mặt hồ trong suốt, chẳng có bí mật nào cả. Vào ngày ông ấy xảy ra chuyện không may, chiếc mặt nạ bị mất là kẻ thù của nhà họ Quý.”
“Cảnh sát nói rằng họ nhìn thấy Cố Thành Trung ở gần đó, liền nghi ngờ anh ấy là hung thủ giết người, dì hẳn đã sớm biết là có người đã lấy mặt nạ của Cố Thành Trung và cố ý vu oan giá họa. Không đúng... đây không phải là vu oan, mà căn bản chính là ra oai phủ đầu rồi, nếu là vu oan, thì thật sự là sai sót chồng chất, đối phương sẽ không ngốc như vậy.”
“Trúc Linh, lâu quá không gặp, cháu đã thông minh hơn rất nhiều rồi đó, suy nghĩ cũng nhạy bén hơn rồi.”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, thì cũng không biết Quý Thiên Kim đang khen mình, hay đang nói lời tổn thương mình nữa.
Cô nở một nụ cười gượng gạo: “Nhưng... nhưng mà cháu biết quá muộn, đầu óc của cháu quá chậm chạp, đã không cứu được nữa rồi.”
“Dì, dì có biết người giả danh Cố Thành Trung này, đến cùng là ai không?”
“Là Hắc Ảnh, con của Phó Minh Nam, là người gần đây đã khiến cho giới hắc đạo phải nổi lên sóng gió, vơ vét của cải một cách một cách trắng trợn, tích trữ súng ống đạn dược, có vẻ như sắp có một hành động lớn rồi.”
“Nhưng gần đây không nghe thấy động tĩnh gì của anh ta cả, người đã đi đâu rồi?”
“Không phải mỗi ngày cháu đều gặp cậu ta sao?”
Quý Thiên Kim bình thản hỏi lại.
Những lời này khiến da đầu Hứa Trúc Linh run lên.
“Cháu có biết Cố Thành Trung bây giờ là giả không?”
“Ừm, bao gồm cả Dương Việt, và Ngụy Ảnh của bây giờ, tất cả đều là giả mạo cả, còn giả danh cả chủ tịch ngân hàng Nam Dương, và thị trưởng nữa.”
Bà ta bình thản nói ra tên của người đó, và có vẻ như biết không ít thông tin nội bộ.
“Dì... dì đều biết hết.”
“Dì vốn không định nói cho cháu biết, sợ cháu sẽ để lộ sơ hở, phá vỡ kế hoạch của dì. Nhưng không ngờ chính cháu vậy mà cũng có thể nhìn ra được, quả nhiên là vợ chồng mới cưới, vẫn sẽ có thể cảm nhận được, đúng không?”
“Người bên cạnh kia, đến cùng có phải là người nằm cùng giường chung gối với mình hay không, đều sẽ rất rõ ràng.”
“Dì... cứ vậy mà tin vào trực giác của cháu đến vậy sao?”
Hứa Trúc Linh không biết nên cười hay khóc, vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may là mình không có phát sinh quan hệ gì với Cố Thành Trung giả này, nếu không mình cũng đã có suy nghĩ muốn chết rồi.
Cô không trách dì khi biết tình hình thực tế lại không nói cho cô biết, mà cô lại càng lo lắng cho kế hoạch của bà hơn, rốt cuộc là dự định làm gì, có thể đánh bại được Hắc Ảnh không đây nữa.
“Vậy, vậy thì dì chắc chắn được bao nhiêu phần trăm, có thể đánh bại được Hắc Ảnh.”
“Không chắc chắn, hơn nữa đây là chuyện mà đàn ông phải làm, liên quan gì đến dì chứ?”
“Vậy dì tra tra anh ta làm gì?”
“Bảo vệ người nhà của mình đó! Trúc Linh, hiện tại là thời khắc mấu chốt. Tuy rằng cháu và Cố Thành Trung chưa thực sự ly hôn, nhưng thế giới bên ngoài đều biết cháu độc thân cả rồi. Cố Thành Trung dữ nhiều lành ít, cháu có thể nhân cơ hội này cắt đứt sạch sẽ với cậu ta, rồi trở về nhà họ Quý, dì có thể bảo vệ cháu. Thế lực của Hắc Ảnh đã xâm nhập vào trong tầng lớp cấp cao, của tập đoàn Cố Linh rồi, không còn cơ hội để lật ngược tình thế đâu.”
“Nếu hôm nay cháu không tìm dì, thì dì cũng sẽ tìm cách mang cháu trở về, tách ra rõ ràng với nhà họ Cố. Trúc Linh, chúng ta mới là một gia đình, cháu và nhà họ Cố chẳng có mấy năm tình nghĩa, cho dù cháu lại yêu người này một lần nữa, thì khi cậu ta chết, cháu cũng sẽ hết hi vọng mà thôi, và cháu sẽ lại gặp một người tốt hơn tiếp theo, Trúc Linh, hãy tin dì.”
Quý Thiên Kim khuyên can đến hết nước hết cái.
“À...”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì bật ra một tiếng cười lạnh.
Lần đầu tiên, vô lễ với trưởng bối của mình như vậy.
“Sao cháu lại cười?”
Sắc mặt của Quý Thiên Kim thoáng cái trở nên lạnh lùng, bất mãn mà nhìn cô.