Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1337: Chương 1337: Chương 1383




“Dì à, có phải khi chú Ảnh Họa Bì đi rồi, thì dì cũng sẽ nhanh chóng tìm được người thay thế bổ sung phải không?”

“Cháu đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Quý Thiên Kim không ngờ rằng cô vậy mà lại lấy mình ra so sánh.

Bà ta tức giận đến mức ném chén trà trong tay qua, nhưng không nghĩ đến Hứa Trúc Linh cũng là người có tính tình mạnh mẽ, thậm chí còn không tránh qua.

Chén trà đập vào trán cô, ửng đỏ một mảng lớn, thậm chí còn có máu chảy ra.

Máu tươi nóng bỏng, chảy đầy xuống mắt, cơn đau cũng làm cho cô tỉnh táo lạ thường.

“Trúc Linh!”

Quý Thiên Kim khiếp sợ mà nhìn cô, ngay lập tức bước tới để kiểm tra vết thương.

“Cháu... con nhóc này sao không né qua chứ, dì cũng tức tời điên rồi mới có thể làm vậy, để dì đưa mày đi bôi thuốc, gọi liền cho bác sĩ, xử lý càng sớm càng tốt, con gái không được để lại sẹo đâu...”

Bà ta kéo Hứa Trúc Linh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích tí nào, đứng yên tại chỗ.

“Trúc Linh?”

“Dì, chuyện mà dì không làm được, tại sao lại phải ép cháu làm chứ?”

“Cháu... cháu và Cố Thành Trung chỉ mới có mấy năm tình cảm mà thôi, còn giữa dì và chú của cháu có biết bao năm tình cảm rồi, sao có thể so sánh được chứ? Cháu còn trẻ, còn nhiều thời gian để quên được người này, sao cháu cứng đầu vậy chứ, giống y như mẹ cháu và chị cháu vậy!”

“Nhưng, cháu cũng giống dì mà!”

Cô nghẹn ngào nói, nước mắt lưng tròng: “Lúc trước dì rời xa chú Ảnh Họa Bì, không phải cũng có hơn hai mươi năm không đi tìm sao? Chẳng lẽ không có ai khuyên dì như vậy sao? Nếu dì không làm được, thì tại sao lại yêu cầu cháu chứ. Phụ nữ của nhà họ Quý, đều luôn rất bướng bỉnh mà. Hồi đó, mẹ bất chấp nguy hiểm mà chọn Dạ Lang, còn chị thì lựa chọn Phó Minh Tước, còn dì thì sao? Cho đến tận bây giờ, không phải dì cũng không nhớ thương một người đàn ông nào sao?”

“Đều không làm được, thì tại sao phải bức ép cháu? Hứa Trúc Linh cháu, sinh ra là người của nhà họ Cố, thì khi chết đi cũng vẫn là ma nhà họ Cố, từ lúc cháu quyết định gả cho anh ấy, thì cháu đã theo họ Cố và Hứa rồi!”

“Hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu cháu bỏ rơi anh ấy, thì cháu còn là con người nữa sao?”

“Hứa Trúc Linh, cháu không biết mình nặng nhẹ ra sao à? Cháu lấy gì để chống lại chứ. Đây là Phó Minh Nam trả thù nhà họ Cố, dì chỉ có thể bảo vệ nhà họ Quý mà thôi, không rảnh để mà quan tâm đến thứ khác. Cháu cho rằng cháu có thể bảo vệ được ai chứ, ai cháu cũng không bảo vệ được cả!”

“Dù không bảo vệ được ai, thì cháu cũng muốn tiến lùi cùng chồng mình. Dù anh ấy có ngã quỵ, cháu cũng phải chống đỡ thay anh ấy, mà cho dù chết đi nữa, cháu cũng vẫn sẽ không vứt bỏ đâu. Nhà họ Quý, là gia đình của cháu, thì nhà họ Cố cũng vậy. Nhà của anh ấy thì cũng chính là nhà của cháu, mà nhà của cháu thì cũng là nhà của anh ấy. Nếu nhà họ Quý gặp khó khăn, thì cháu tin Cố Thành Trung chắc chắn cũng sẽ không do dự lưỡng lự, mà dốc hết sức lực để giúp đỡ dì.”

“Bởi vì, anh ấy không nghĩ tới lợi ích, hay là nói so với lợi ích thì cháu vẫn là quan trọng nhất. Chỉ cần là chuyện của cháu, anh ấy có thể liều mạng, bất chấp hậu quả. Dì, sau này dì đừng nói như vậy nữa, thật sự.. quá đáng lắm.”

“Cháu...”

Quý Thiên Kim chỉ tay vào mặt của cô, tức đến mức cả người cũng run lên.

“Cháu, cháu nói như vậy, ý muốn nói ta nhẫn tâm không có tình nghĩa, không để ý đến sống chết của nhà họ Cố, phải không?”

Bàn tay bỗng giơ lên cao, rồi hạ xuống mang theo chút gió...

Hứa Trúc Linh không né tránh, đôi mắt ươn ướt nhìn bà ta, rơm rớm nước mắt.

Tay của dì đã đến bên mặt của cô, song dù có thế nào cũng không hạ xuống được.

Cuối cùng, Quý Thiên Kim nghiến răng siết chặt nắm tay, quay lưng lại, sợ nếu mình nhìn tiếp, thì sẽ bị tức chết.

Đúng, cô nói đúng rồi, phụ nữ nhà họ Quý đều rất cứng đầu, từ trong xương cốt mà ra.

Đã nhận định người đàn ông nào, thì cả đời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Mà cái giá phải trả... cũng đều rất lớn.

Bạch Nhược Minh Lan đã mất, mà Ngọc Diệp cũng đã mất, còn mình thì sao chứ? Không thể sinh con, lãng phí hai mươi năm thanh xuân một cách vô ích, dùng để giận dỗi với Tần Nhâm Thành.

Mà bà ta nhìn thấy Hứa Trúc Linh như vậy, dù sao thì cũng muốn làm điều gì đó, không muốn để cô phải giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng dường như bà ta đã sai rồi, Hứa Trúc Linh căn bản không biết ơn chút nào, mà còn khăng khăng muốn cùng tiến cùng lùi với Cố Thành Trung nữa.

Cô rốt cuộc có biết, cái giá phải trả sẽ lớn bao nhiêu không?

Bà ta thở dài thườn thượt, nới lỏng nắm tay ra.

“Được, đây là sự lựa chọn của cháu, dì tôn trọng cháu. Sau này, ít đi đến nhà họ Quý một chút, để tránh bị truyền ra tin tức liên quan đến bám váy gì đó.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn dì đã đồng ý.”

“Chính cháu muốn đi tìm đường chết, thì không ai có thể ngăn cản được, cháu cũng không quan tâm đến mạng sống của mình, thì ta hao phí tinh thần vì cháu để làm gì?”

Quý Thiên Kim buộc mình phải tàn nhẫn, nói những lời lạnh lùng dứt khoát.

Từ đầu đến cuối, bà ta cũng không dám quay đầu lại nhìn cô, sợ mình không đủ nhẫn tâm, giây sau sẽ mềm lòng.

Khuôn mặt của cô ướt đẫm, trong mắt đong đầy nước mắt.

Cô đóng cửa lại rồi rời đi, Hứa Trúc Linh đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, dường như tất cả sức lực của cô đều bị rút cạn, cả người rất mệt mỏi và kiệt sức.

Tình cảm gia đình quan trọng, nhưng Cố Thành Trung còn quan trọng hơn.

Cô gặp Cố Thành Trung trước, và sau đó mới về nhà họ Quý.

Cho nên, muốn sống muốn chết, cũng phải vì Cố Thành Trung trước mới đúng.

Mục đích cô đến đây đã đạt được, và tất cả những gì cần phải biết cũng đều đã biết.

Cô ra khỏi cửa nhà họ Quý, quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, tuy có hơi luyến tiếc, nhưng cô không hối hận chút nào.

Lúc này, Quý Thiên Kim đứng bên cửa sổ phòng làm việc trên lầu hai, nhìn xuống lầu qua màn cửa.

Quý Mặc Nhiên về thứ ba đứng sau, vẻ mặt nghiêm trọng, tận lực mà khuyên bảo: “Em gái, sao em phải khổ như vậy chứ, rõ ràng em quan tâm đến con bé nhất, vậy mà lại phải nói ra lời tổn thương người mới được sao, tính tình ương ngạnh của em sao vẫn không thay đổi chút nào vậy? Không thể nói uyển chuyển hơn chút nữa sao?”

“Đi ra ngoài!”

“Em gái.”

“Đi ra ngoài cho em.”

Quý Thiên Kim hét lên, cả hai nhìn lẫn nhau một hồi, rồi cùng lùi lại.

Mười phút sau, Quý Cảnh An mở cửa đi vào, rót một tách trà nóng.

“Hồng trà làm ấm bụng, thích hợp cho phụ nữ, nếm thử xem.”

“Tại sao cháu không khuyên ta?”

“Khách quan mà nói, bao năm qua dì không có làm gì sai cả.”

“Còn chủ quan thì sao?"

Quý Thiên Kim đảo mắt, nhìn chăm chú vào cậu ta.

Quý Cảnh An im lặng một lúc, mấp máy môi mỏng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nhưng mà mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, không thể sống theo ý dì được, giống như... năm đó dì không làm theo ý ông nội vậy, bây giờ Hứa Trúc Linh cũng không làm theo lời dì.”

Khi Quý Thiên Kim nghe thấy điều này, thì khóe miệng cong lên một nụ cười cay đắng.

"Thật ra ta rất hối hận, nếu lúc trước ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời ông nội của cháu, thì có lẽ bây giờ ta thật sẽ sống rất hạnh phúc rồi.”

“Cho nên, dì hối hận rồi?”

“...”

Quý Thiên Kim chọn im lặng.

Quý Cảnh An đã hiểu.

Về tình yêu dành cho Tần Nhâm Thành, bà ta chưa bao giờ thấy hối hận, và sẽ không thay đổi cho đến khi chết.

“Dì và Trúc Linh rất giống nhau, cháu dường như đã biết tính cách của cô Bạch mà mình chưa gặp mặt ra sao rồi.”

“Ừm, tuy từng người chúng ta đều lớn lên bên cạnh cha mẹ, nhưng tính cách của chúng ta rất giống nhau. Chủ yếu là bởi vì, tính khí bố mẹ của chúng ta cũng là như thế, ai cũng không thể nhường nhịn nhau cả, mạnh mẽ tùy hứng, thích trói buộc người khác bằng suy nghĩ của bản thân, với cái cớ là vì muốn tốt cho đối phương. Cuối cùng, không ai chịu được ai nữa, sau đó cũng là mỗi người mỗi ngả rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.