“Tính hai anh cháu cũng không phải như vậy mà là chúng ta đã học theo những thói hư tật xấu của chúng nó. Rốt cuộc là sai ở đâu, hay là không sai ở đâu cả? Cảnh An, có phải cháu cảm thấy cô rất tuyệt tình khi không đồng ý giúp tập đoàn Cố Linh không?”
“Giới thương trường và chính trị vốn dĩ đều rất phức tạp, những chuyện tưởng không liên quan gì tới nhau lại có trăm ngàn mối liên kết. Hiện giờ nhà họ Quý cây cao đón gió lớn, bố cũng đang trong giai đoạn cạnh tranh bầu cử, cô làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Từ trước đến nay cô chưa từng tàn nhẫn với ai. Cô là người mềm lòng nhất mà cháu từng gặp.”
“Chỉ có mình cháu thấy cô là người mềm lòng.”
“Có cả chú nữa ạ. Chú ấy và cháu có mấy lần nói chuyện riêng với nhau có nhắc đến cô, chú ấy nói cô là con nhím có gai. Trông cả người có vẻ toàn là gai nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm yếu. Cô, gia đình này không thiếu đàn ông, có một số chuyện nên để đàn ông làm, cô vất vả quá rồi.”
Quý Cảnh An đau lòng nói.
“Đều là người một nhà, mọi người đều cố gắng. Cô chỉ muốn làm chút chuyện cho Tần Nhâm Thành thôi. Cháu đi xuống dưới đi, cô muốn ngồi yên tĩnh một mình.”
Quý Thiên Kim xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, bà ta tức ngực, thở dốc, thậm chí còn có lúc cảm giác không thở nổi.
Lúc này Quý Cảnh An mới quay người đi, trong thoáng chốc thư phòng chỉ còn lại một mình Quý Thiên Kim.
Mặt trời ngả bóng về tây, bóng hoàng hôn im lên khung cửa sổ.
Ánh mắt Quý Thiên Kim sáng lên, bà ta nói thầm trong lòng: “Tần Nhâm Thành, rốt cuộc bây giờ tôi nên làm gì? Đúng hơn thì bây giờ tôi còn làm được gì nữa?”
Sau khi Hứa Trúc Linh trở về, ông chủ của tiệm hoa là Ngụy Ảnh cũng đã rời đi.
Ngụy Ảnh, Hắc Ảnh, hai cái tên từa tựa nhau.
Châu Vũ cứ bàn bạc về người tên Ngụy Ảnh kia vì anh ta có rất nhiều điểm giống với Dương Việt, có nhiều khi cô tưởng nhầm Ngụy Ảnh là Dương Việt.
Cô luôn cảm thấy linh hồn của Dương Việt ở trên cao đang cho cô một chút an ủi.
Hứa Trúc Linh cũng không biết giải thích với cô thế nào về chuyện Dương Việt và Ngụy Ảnh chính là một người nên đương nhiên cô sẽ cảm thấy quen thuộc.
Cô không thể giương mắt đứng nhìn Châu Vũ bị người ta nhắm tới.
Cô suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được một lý do, cô bảo Châu Vũ đi London học một tháng, về phía bố của cô ấy Hứa Trúc Linh có thể nói giúp một tiếng.
Châu Vũ rất kinh ngạc khi nghe thấy thông tin này, ai cũng muốn đi theo đầu bếp Gordon để học hỏi và đương nhiên cô cũng không phải là ngoại lên.
Nhưng… cô phải rời khỏi Đà Nẵng một tháng. Lớn như vậy rồi nhưng cô chưa lần nào ra nước ngoài lâu như vậy.
“Có thể đợi tới kỳ nghỉ Tết không ạ? Còn mấy ngày nữa là được nghỉ rồi.”
“Chúng ta không quyết định được chuyện thời gian. Nếu bây giờ em không đi, bỏ mất cơ hội này thì về sau không còn có nữa đâu. Hiện giờ nhà hàng đang tuyển người học việc, chị đã lập tức đăng ký cho em rồi. Hai đầu bếp lớp, một chuyên gia dinh dưỡng học hàng đầu, cơ hội rất hiếm có đấy.”
Châu Vũ nghe vậy cắn răng gật đầu thật mạnh, cô cũng không nỡ bỏ qua cơ hội lần này.
Thấy cô gật đầu, Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Cô đặt máy bay, rồi tự đưa Châu Vũ ra sân bay trong đêm, toàn bộ quá trình cô không để Châu Vũ có cơ hội tiếp xúc với Ngụy Ảnh.
Cô rất cảm ơn hai vị đầu bếp kia có thể vì cô mà mở riêng một lớp đào tạo thực tập sinh chiêu sinh vào mấy ngày hôm nay.
Làm như vậy thì Hắc Ảnh mới không nghi ngờ.
Cô sợ Hắc Ảnh muốn lợi dụng Châu Vũ để tiếp cận cô. Châu Vũ ngây thơ vô tội, cô đã bị lừa chuyện tình cảm, không thể tiếp tục bị lừa như vậy được nữa.
Cô đã dặn dò bếp phó nhất định phải là hình thức đào tạo khép kín, cách ly hoàn toàn người học với thế giới bên ngoài.
Nếu như Hắc Ảnh chỉ muốn lợi dụng Châu Vũ để tiếp cận cô thì còn may.
Nếu như anh ta nhắm được Châu Vũ, muốn lừa gạt tình cảm của cô gái này thì coi như xong.
Cô đột nhiên hiểu ra tâm trạng của Cố Thành Trung khi bảo vệ cô, đúng là không thể chấp nhận được một chút sai sót nào.
Dù sao đối phương đều là những người mà hai người rất quan tâm.
Thậm chí cô còn có vai trò rất quan trọng trong lòng Cố Thành Trung, sao em có thể lơ là không để ý tới chuyện bảo vệ cô được?
Đưa Châu Vũ đi trong đêm xong, Hứa Trúc Linh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô âm thầm dặn dò Khương Anh Tùng phải tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Hắc Ảnh và mọi chuyện nhất định phải tiến hành bí mật. Lần này Khương Anh Tùng làm việc cho cô và chỉ được nghe lệnh của một mình cô.
Cô đề phòng Hắc Ảnh có thể điều tra ra những điểm sơ hở.
Mấy ngày hôm nay, cô đều giả vờ không có chuyện gì, tối nào cũng gọi video nói chuyện vui vẻ với Cố Thành Trung giả.
Cô nhìn khuôn mặt đó nhưng cũng không tìm ra được bất cứ sai sót nào, thâm chí cả trong ánh mắt. Dáng vẻ vẫn vô cùng bình tĩnh và dịu dàng.
Nếu không phải đã biết được chân tướng, cô sợ mình sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng đó.
Rốt cuộc anh ta là một diễn viên như thế nào để có thể diễn một cách tự nhiên, chân thật như thế?
Cố Thành Trung đã mất tích được một tháng, cô cũng không biết bao giờ anh mới trở về và có được bình an khỏe mạnh không.
Trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải vạch trần thân phận thật của Hắc Ảnh rồi công khai chuyện đó trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Ba ngày sau, Hắc Ảnh giả vờ từ London về. Anh ta vẫn định dùng thân phận của Ngụy Ảnh để tận hưởng chút cảm giác chân thực thuộc về bản thân. Nhưng không ngờ Châu Vũ đã rời đi, anh ta đột nhiên cảm thấy chán nên kết thúc sớm trò chơi này.
Hơn nữa chuyện quan trọng hiện giờ của anh ta là làm thế nào lấy được mật khẩu của két bảo hiểm trong ngân hàng. Thời gian Phó Minh Nam cho anh ta cũng không còn nhiều nữa.
Nếu thứ đồ trong két bảo hiểm được công khai ra bên ngoài thì không phải mọi công sức của anh ta sẽ đổ xuống sâu xuống biển sao?
Đúng lúc đó có người tới tìm Hứa Trúc Linh, là người bên phía luật sư công chứng.
“Cô là cô Hứa Trúc Linh sao?”
“Vâng là tôi.”
“Lúc trước cô và anh Cố Thành Trung có ký một hợp đồng tài sản, cô còn nhớ không? Tôi là người được ủy quyền của vụ án lần này. Ba giờ chiều nay, màn hình LED ở trung tâm tòa nhà thương mại sẽ chiếu đoạn video anh Cố Thành Trung để lại, công bố cô chính thức trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh, quản lý 55% cổ phần đứng tên của anh ấy.”
“Được, tôi biết rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe xong những lời đó, trong lòng cảm thấy hơi run lên.
Bất cứ chuyện gì Cố Thành Trung làm cũng là kết quả của việc anh đã suy nghĩ và đắn đo rất kỹ.
Anh tính toán tới tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, thậm chí anh đoán đúng cả chuyện Hắc Ảnh sẽ thay thế anh.
Nếu chuyện gì anh cũng biết vậy thì tại sao lại để chuyện này đi tới bước đường như hôm nay?
“Được, vậy thì ba giờ chiều này chúng ta đi tới trụ sở của tập đoàn Cố Linh. Đúng rồi, đây là thứ mà anh Cố Thành Trung nhờ tôi đưa lại cho cô.”
Luật sư lấy một lá thư ra.
Hứa Trúc Linh nhận lấy bức thư, cô từ từ mở nó ra, bên trong là bức thư Cố Thành Trung viết tay.
“Trúc Linh, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này. Bây giờ anh đang không ở cạnh em, một mình em phải gánh vác tập đoàn Cố Linh. Đây cũng là lần đầu tiên anh đặt em vào một tình huống thế này nhưng chỉ mình em mới có đủ năng lực để cứu vớt tập đoàn Cố Linh.”
Hứa Trúc Linh đọc dòng đầu tiên của bức thư, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Cuối cùng Cố Thành Trung cũng tính cả cô vào trong những kế hoạch của cô, nếu anh cứ tiếp tục để cô đứng ngoài mọi chuyện chắc cô sẽ phát điên mất.
Khóe miệng cô hơi cong lên, cô tiếp tục đọc phần sau.
“Anh nghĩ người đang mạo xưng anh có lẽ là Hắc Ảnh, con nuôi của Phó Minh Nam. Sở trường mạnh nhất của người này chính là diễn kịch. Mấy năm nay anh ta đến rất nhiều nước, có khi giả dạng thành nguyên thủ quốc gia, có khi là những người làm từ thiện. Mục đích không gì khác ngoài củng cố quyền lực và tiền tài, khiến anh ta trở nên mạnh hơn để làm việc giúp Phó Minh Nam. Anh ta có được mặt nạ của rất nhiều người, có thể sẽ biến hóa thành những người có thân phận khác nhau, xuất hiện trước mặt em. Anh không thể ở bên cạnh để bảo vệ em. Nhưng nếu em đọc được bức thư này nghĩa là anh vẫn bình an vô sự, anh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
“Trúc Linh, luật sư sẽ ở cạnh em, anh cũng sẽ ở cạnh em. Anh biết Trúc Linh của anh đã rất mạnh mẽ. Lần này anh sẽ không đi một mình nữa, vợ chồng chúng ta là một, cùng nhau đối mặt với khó khăn. Trúc Linh, cho dù mọi chuyện thành công hay thất bại, em cũng phải bảo vệ tốt cho mình. Anh luôn cảm thấy tự hào về em.”
“Hứa Trúc Linh, Cố Thành Trung anh có thể lấy được em làm vợ là niềm hạnh phúc ba kiếp này của anh.”