Cô nghĩ cùng không nghĩ vội cầm lên, chỉ hướng về phía cậu ấy.
"Anh đừng qua đây, Diên, tôi chưa từng nghĩ có ngày chúng ta sẽ biến thành tình trạng này, anh đừng ép tôi, Diên........ Anh đừng có ép tôi.........."
"Là tôi đang ép em sao? Là em chưa từng cho tôi cơ hội."
"Chuyện này không có cách nào cho anh cơ hội được, tôi cho anh cơ hội là hai mặt, tôi sẽ trở thành loại người gì. Tôi không muốn thương tổn anh cho nên mới nói rõ ràng với anh. Tôi đối với anh chỉ là cảm tình bạn bè thân thiết mà thôi, nói gì đến tình yêu nam nữ, nửa phần cũng không có!" Cô vội vàng nói.
Những lời này lại càng như đổ dầu vào lửa, khiến Diên không có cách nào bình tĩnh lại.
Nếu như cô trả lời là đã từng do dự giữa cậu và Cố Thành Trung, có lẽ tâm của cậu vẫn còn chút thoải mái.
Nhưng cố tình cô lại nói một cách rõ ràng với cậu rằng cô chưa từng động tâm với cậu càng chưa từng nghĩ đến cậu.
Cậu ngay từ lúc bắt đầu đã bị loại rồi, đang cười là cậu còn cảm thấy bản thân vẫn có cơ hội.
Cậu vẫn luôn cố gắng thể hiện bản thân, muốn làm cái gì đó để cải thiện trạng thái hiện tại, nhưng kết quả là.......
Bị cô đả kích vô tình, thậm chí lừa mình dối người cũng không làm được!
"Hứa Trúc Linh, em biết hay không, tôi chính là ghét sự rõ ràng của em."
"Nhưng mà.........tôi không có cách nào đối xử với em mơ hồ được."
Hứa Trúc Linh khó chịu lắc đầu.
"Đã như vậy thế thì em cũng đừng trách tôi."
Cậu hung hăng híp mắt, một mảnh nhu tình cuối cùng trong mắt cũng toàn bộ bị xóa sạch, cuối cùng chỉ còn lại sự quyết tuyệt và tàn nhẫn.
Cô nhìn thấy như vậy trong lòng mãnh liệt run lên.
Cậu không hề ngừng lại, thế nhưng đi từng bước lên hướng về phía bản thân, nhìn giống như một lưỡi dao sắc bén.
Cô trừng to con mắt, ngón tay run lên bần bật.
Nếu đã........không có cách nào khiến cậu ấy dừng bước, vậy thì.........
Cô dằn lòng lại, cắn chặt răng, trong chớp mắt liền đem dao hướng về phía bản thân.
Nếu như đã không dừng lại được bước chân của cậu, vậy thì điều duy nhất mà cô có thể làm lúc này là chết, bảo toàn bản thân.
Cô tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Cố Thành Trung.
Nhưng...........
Không hề cảm nhận được đau đớn như dự đoán, mũi dao bị ngăn lại.
Trong không khí lan tràn mùi máu tươi nồng đậm.
Cô thất kinh mở mắt ra, nhìn thấy Diên dùng tay gắt gao nắm chặt lưỡi dao.
Máu tươi.........tí tách rơi xuống, nhiễm đỏ cả thảm trải sàn.
"Diên........."
Cô sửng sốt, lập tức vứt bỏ con dao.
Cô còn muốn kiểm tra vế thương của cậu, nhưng cậu lại dùng bên tay không bị thương nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô lên phòng ở trên tầng 3.
Đây là phòng giám sát, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của phòng khách.
"Không phải em muốn biết tôi đang làm gì sao, bây giờ tôi nói cho em biết."
"Anh.......vết thương của anh........."
"Nếu đã đối với tôi tuyệt tình như vậy, còn quan tâm đến vết thương của tôi làm gì? Trong lòng tôi đã vỡ nát, khó có thể khép lại, em chỉ có thể nhìn thấy vết thương hiện tại của tôi, nhưng lại không nhìn thấy lòng của tôi?"
"Tôi..........."
Đối mặt với câu hỏi như vậy, sau một lúc lâu cô cũng không trả lời được.
Cô không nói lời nào, chỉ tìm hòm thuốc bốn xung quanh, khó khăn mới tìm được một cái, chuẩn bị giúp cậu ấy xử lý vết thương.
"Tôi tự mình làm."
Cậu ấy giống như giận dỗi, cầm lấy băng vải.
Trong phòng giám sát không khí bỗng trở nên cứng ngắc.
Cô kinh ngạc đứng đợi tại chỗ không nhúc nhích, giống như hồn vía bay mất vậy.
Chính vào lúc này, con ngươi cô di chuyển vì ở trong máy giám sát xuất hiện bóng hình của Cố Thành Trung.
Thần kinh của cô lập tức trở nên căng thẳng, phản ứng đầu tiên chính là đứng bật dậy, nhưng lại bị Diên giữ lại.
"Ngồi xuống!"
"Nhưng mà........."
Lời cô nói vẫn chưa xong liền bị Diên dùng miếng vải bịt kín miệng.
Mà giờ phút này Cố Thành Trung trong phòng khách một mình đi tới.
Phó MInh Tước trong tin nhắn viết rất rõ ràng, chỉ được đến một mình, nếu như kinh động đến người khác, Diên sẽ lập tức đưa Hứa Trúc Linh đi London.
"Tôi đến rồi, Diên, cậu ở đâu." Anh xiết chặt nắm tay, đè thấp hơi thở, lạnh lùng hô lên.
Lan can lầu 2, Phó Minh Tước đi ra ngoài, trong tay nắm khẩu súng ngắn.
Kỹ thuật bắn súng của anh trong danh sách bảng vàng tập đoàn Hắc Mao chính là tiếng tăm lừng lẫy.
"Hi, đã lâu không gặp."
"Diên đang ở đâu?"
"Chỉ cần mình tôi đối phó với anh là được, anh không cần gặp cậu ấy."
"Tôi không cần cái giao dịch của cậu ấy với Phó Minh Nam, trả Hứa Trúc Linh lại cho tôi!"
"Cố Thành Trung, anh rất may mắn, vốn dĩ Diên định dùng thuốc giải để làm giao dịch với anh, nhưng không ngờ rắng Châu Vũ đã lấy được thuốc giải, cứu cô ta một mạng, giữ được mạng sống của cô ta. Nhưng như vậy thì sao, Diên sớm đã có chuẩn bị phương án thứ hai, giao dịch cùng với anh, cũng giao dịch với Hứa Trúc Linh rồi. Hai người thật sự là một cặp vợ chồng tốt nha!"
"Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, không cần ra tay với cô ấy, cô ấy là giới hạn cuối cùng của tôi."
Cố Thành Trung nói một hơi.
Anh lạnh lùng nhìn Phó Minh Tước, ánh mắt lợi hại giống như đang săn bắn tranh giành con mồi.
"Diên trong trò chơi tình ái này chơi mệt rồi, không chiếm được liền muốn phá hủy. Hôm nay không phải là anh chết thì chính là Hứa Trúc Linh chết."
Anh ta vừa dứt lời, trên vách tường của phòng khách xuất hiện một màn chiếu, mở một đoạn video.
Trong một căn phòng tối đen chỉ có một ngọn đèn mờ mờ.
Hứa Trúc Linh cuộn lại thân mình, ở trong góc lạnh run.
Ở góc độ này căn bản nhìn không rõ được mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy thân hình đang run lên từng hồi, quần áo tả tơi, giống như là bị một công cụ rất sắc bén xé rách.
Chân trống không, ngón chân còn nhìn thấy máu.
Mà đối mặt với cô ấy là một cái lồng sắt, bên trong nhốt một con chó dữ hung thần ác sát, một đôi mắt màu đỏ tươi, không ngừng sủa.
Những cái móng sắc bén đang cào lồng sắt, phát ra những âm thanh leng keng.
Chỉ cần mở cửa cái lồng, con mãnh thú này sẽ xông ra ngoài, mặc sức xé rách Hứa Trúc Linh.
Cô ấy dường như đang khóc, bả vai run run, nhưng tiếng khóc đã bị âm thanh chó sủa che lấp.
"Trúc Linh…"
Trái tim Cố Thành Trung trong chớp mắt nhớ đến ánh mắt giọng nói ấy, căng thẳng đến mức khó thở.
Bàn tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay vang lên âm thanh rắc rắc, chứa đầy sức lực vô hạn.
"Thả cô ấy ra!"
Tâm trí của Cố Thành Trung đang loạn lắm rồi, lại thêm ánh đèn mờ tối, "Hứa Trúc Linh" không ngẩng đầu, anh giờ phút này căn bản không còn lý trí để phân biệt rốt cuộc đó có phải là cô ấy hay không.
Anh chỉ biết, cô ấy nhất định đang rất sợ hãi, cô ấy hiện tại cần anh.
"Cố Thành Trung, anh biết cô ấy, hôm nay chỉ có một người sống, không phải là cô ấy chết vậy thì là anh chết, Anh chọn đi........"
Phó Minh Tước chưa nói xong câu, Cố Thành Trung liền gấp gáp nói: “Trực tiếp nhắm vào tôi, anh bỏ qua cho cô ấy. Hôm nay tôi đến, tôi chưa từng nghĩ đến sống rời khỏi đây."
Diên muốn mạng của bản thân anh, anh biết điều đó.
Cho nên lúc mà một mình đến đây, anh chưa từng nghĩ đến sẽ hoàn hảo không bị thương quay về.
Chỉ cần cô ấy bình an là tốt.
"Anh chắc chứ?"
Phó Minh Tước gợi lên môi bạc, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh vuốt cuốt họng súng, thổi một hơi nhẹ, dường như là đang chào hỏi ông bạn già lâu năm vậy.
"Tôi chắc chắn, anh thả cô ấy ra!"
"Anh chết rồi, Diên sẽ không còn tình địch nữa, tất nhiên sẽ thả cô ấy ra, đối xử tử tế với cô ấy!"
"Làm thế nào để tôi tin?"
"Anh không có quyền chất vấn, bởi vì anh không có tư cách cùng tôi nói điều kiện, những điều mà tôi nói anh chỉ có thể nghe và tin.Anh nói xem phát súng đầu tiên tôi nên bắn chỗ nào đây? Trái tim? Hay là đầu của anh?"
Họng súng tối như mực hướng từ xa về phía trái tim anh, đi lại giữa hai người.
Anh đứng thẳng sống lưng, không có bất kỳ sự khiếp đảm, cho dù đối mặt với cục diện như thế này, vẫn mạnh mẽ như trước, đây chính là một dạng mị lực phát ra từ sâu trong tâm hồn.
Anh không sợ sống chết, không sợ quỷ thần, chỉ sợ...........sợ cô ấy khổ, sợ cô ấy không an toàn, sợ cô ấy sống lang bạt.