Pằng......
Trong phòng truyền đến tiếng nổ, Cố Thành Trung đau khổ quỳ một gối xuống đất.
Phát súng này bắn trúng bên cạnh bắp đùi của anh, máu tươi chớp mắt ướt đẫm tây trang, ào ạt chảy ra ngoài.
Đỉnh đầu anh thấm ra lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
Anh nâng con mắt, nhìn về phía Phó Minh Tước phía lầu hai, anh ta đang cười.
"Ngại quá, lâu rồi không có thực thi nhiệm vụ, thủ pháp dĩ nhiên kém đi nhiều, đầu với chân không phân biệt được rồi."
"Là Diên sai anh đến hành hạ tôi đúng không?"
"Anh đoán xem.". Đam Mỹ Sắc
"Không sao cả, có thủ đoạn gì cứ việc dùng, tôi Cố Thành Trung không sợ."
"Trí khí đấy."
Lời này của Phó Minh Tước mang theo mấy phần bội phục.
Cùng Cố Thành Trung không hợp là một chuyện, nhưng cũng không trở ngại việc anh thưởng thức người này.
Pằng.........
Lại thêm phát súng nữa, bắn trúng bờ vai của anh.
Máu tươi rơi trên mặt đất, đầu choáng váng như nở hoa.
Phát súng thứ 3, là một bên chân còn lại, hai chân anh bất đắc dĩ quỳ xuống.
Phát súng thứ 4, cánh tay.
Phát súng thứ 5, bụng dưới.
Cả người anh đều là máu, nhưng anh vẫn như cũ quật cường chống trên mặt đất, không ngã xuống.
"Vẫn còn phát súng cuối cùng."
"Tôi chỉ còn một viên đạn."
Phó Minh Tước sâu xa nói.
Anh ta chưa từng có chuyện mà sau khi viên đạn cuối cùng bắn ra, người đó vẫn còn sống
Cố Thành Trung nháy mắt liền hiểu rõ ý của anh ấy.
Phát súng cuối cùng chính là muốn kết thúc tính mạng của anh.
"Cố Thành Trung, trước khi sắp chết, có muốn nói lời trăng trối gì không?"
"Tôi yêu cô ấy."
"Chỉ như vậy?"
Phó Minh Tước kinh ngạc, không hiểu nhìn anh.
Cố Thành Trung nghe vậy, chỉ cười cười, khóe môi chảy ra máu tươi, hiện lên vẻ đẹp yêu nghiệt dị thường.
Mặt của anh tái nhợt như giấy vì mất máu quá nhiều, mồ hôi trên trái rơi xuống từng giọt lớn.
Anh cười, môi đỏ răng trắng tuấn mỹ phi phàm.
"Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng.......nghĩ không ra nữa rồi, điều suy nhất có thể nghĩ đến bây giờ chính là cô ấy. Tôi yêu cô ấy chỉ thế mà thôi."
"Tốt, lời nói này, tôi sẽ không giúp anh chuyển lời, hẹn gặp lại, người anh em."
Phó Minh Tước nói xong, Cố Minh Thành cũng chầm chậm nhắm mắt.
Mọi thứ trong quá khứ hiện lên lướt qua trong đầu, nhưng cuối cùng đọng lại là khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Nghe Kỷ Nguyệt Trâm nói, kiếp trước bọn họ cũng không được ở bên nhau, đời này cũng coi như là không đau khổ mà chết.
Vậy kiếp sau đi, nhưng cầu nguyện bản thân sẽ sớm ngày gặp lại, tránh cho cô ấy sợ hãi, tránh cho cô ấy sóng gió không yên.
Pằng.........
Phát súng cuối cùng, vang vọng ở bên tai.
Cố Thành Trung không cảm thấy đau đớn, không nhịn được nhíu mày mở mắt.
Phát súng cuối cùng dĩ nhiên lại bắn lên trên trần nhà, lỗ hổng đen ngòm đang bốc hơi.
Tình hình này là sao vậy?
Chính vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của Hứa Trúc Linh.
"Cố Thành Trung!"
Cô ấy đi ra từ phòng giám sát, một đường chạy như điên xuống dưới, sau đó nhào vào trong lòng anh ấy.
Vậy mà câu đầu tiên anh nói lại là.........
"Anh bẩn lắm, toàn là máu, sẽ làm bẩn quần áo của em...........quần áo em đang mặc rất đẹp..........."
Khóe miệng của anh giương lên một nụ cười ấm áp, nhìn cô ấy bình yên vô sự, cả trái tịm đều trở nên ấm áp, giống như không còn cảm nhận được đau khổ nữa.
Anh cố sức lau tay, nhưng trên người không có chỗ nào là sạch cả, cuối cùng chỉ có thể thả tay xuống bên lưng.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, cả trái tim đều như tan chảy.
Đã là lúc nào rồi, còn quan tâm đến quần áo của cô?
"Cố Thành Trung."
Cô không để ý tới, sít sao ôm anh vào trong lòng, nước mắt giàn giụa.
"Đừng khóc......anh không còn sức để giúp em lau nước mắt đâu."
Anh yếu ớt nói.
"Diên, tôi cầu xin anh, tìm bác sĩ có được hay không, anh ấy mất máu nhiều quá sẽ chết đó!"
Cô ôm chặt anh, hai mắt đẫm lệ nhìn Diên, quỳ trên mặt đất.
Diên sâu sắc nhìn cô, vẫy vẫy tay, bác sĩ đợi sẵn lập tức đi vào.
Cố Thành Trung rất nhanh được khiêng lên đưa vào một gian phòng đã được chuẩn bị sẵn, mùi nước khử trùng dần dần lan tỏa.
"Yên tâm đi, mỗi phát súng của tôi đều không bắn trúng chỗ hiểm, cũng sẽ không làm anh ta tàn tật, chẳng qua là phải nằm trên giường dưỡng bệnh một đoạn thời gian, chịu chút hình phạt mà thôi."
Phó Minh Tước nói.
"Diên, tôi đã giúp anh hoàn thành việc rồi, tôi và Phó Thanh Viên tự do rồi, từ nay về sau, chuyện của anh và nhà họ Phó tôi sẽ không tham gia nữa."
"Ok."
Diên lãnh đạm nói, muốn nói với Hứa Trúc Linh vài lời, nhưng nhìn cô lo lắng không yên chờ ở cửa, liền không nói thành lời, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Phó Minh Tước sắp phải đi, anh còn phải tiếp tục mang tro cốt của Ngọc Diệp đi xa.
Anh đợi ở cửa nói lời tạm biệt với Diên.
"Cậu đột nhiên nhìn thấu, tôi rất kinh ngạc, tôi còn tưởng cậu nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc."
"Tôi vẫn luôn chứng minh, tôi và Cố Thành Trung, ai yêu nhiều hơn."
"Sau đó thì sao?" Phó Minh Tước hiếu kỳ hỏi.
"Tôi tự nhận ra, tình yêu của tôi không ít hơn so với Cố Thành Trung, vậy tại sao Trúc Linh chọn anh ta chứ không chọn tôi, cho dù tôi không xuất hiện vào thời điểm phù hợp nhất, nhưng........vẫn muốn khiến trong tâm cô ấy lưu lại chút bóng hình của tôi, nhưng lựa chọn của cô ấy vẫn kiên định như vậy, chưa từng vì tôi mà dao động."
"Tôi là một người đàn ông, tôi không cam tâm thua một người đàn ông ngang bằng tôi, vậy cho nên tôi vẫn luôn chứng minh, thậm chí suýt nữa đánh mất bản thân, quên đi ước nguyện ban đầu khi tôi yêu cô ấy."
"Lúc đầu, thích cô ấy nên không nỡ tạo áp lực cho cô ấy, nhưng hiện tại tôi lại ép cô ấy đến không còn đường sống. Nhưng Cố Thành Trung, khi đối mặt với sống chết cũng chưa từng nghĩ đến làm hại cô ấy. Từ lần trước khi cùng anh ta giao dịch, lúc muốn anh ta một mạng đổi một mạng, tôi liền biết bản thân thua ở chỗ nào."
"Anh ta nguyện ý lấy tính mạng của bản thân, đi cứu mạng Hứa Trúc Linh. Mà Hứa Trúc Linh cũng vì anh ta, tình nguyện chết cũng phải bảo vệ danh tiết, không chịu phản bội anh ta. Bọn họ đều đưa ra thứ quý giá nhất, không cầu báo đáp. Còn tôi vẫn luôn tìm kiếm một kết quả. Lần này thua triệt để rồi."
"Cậu lần này nghĩ thông suốt như vậy, dường như làm tôi có chút xúc động."
Phó Minh Tước trêu đùa nói.
"Quá mệt rồi."
Diên sâu xa nói, từ đầu đến cuối đều không có được tình yêu nên quá mệt rồi, cậu cũng không có cách nào nói phục bản thân khi có thể từ bỏ.
Nhưng hiện tại, cậu không thể không từ bỏ, khoảng cách giữa cậu và Cố Thành Trung thực sự quá lớn rồi.
"Cũng tốt, bước ra được sẽ khiến bản thân tốt hơn. Tôi còn có việc, đi trước đây, trước khi đi cũng cần đưa chút quà cho Phó Minh Nam."
Khóe miệng anh giương lên, lộ ra một nụ cười gian xảo âm hiểm.
"Đúng rồi, cậu thực sự bàn giao dịch với Phó Minh Nam?"
"Không có, ông ta không xứng, chẳng qua là đưa một chút quyền hạn, để ông ta có thể ở London mở rộng chút quyền lực, nhưng cũng là ở dưới tình hình hoàng thất không nguy cấp. Vốn dĩ là muốn mượn việc đổi lấy thuốc giải, nhưng không nghĩ đến Hắc Ảnh lại đem viên thuốc giải duy nhất cho người khác."
"Cậu không nghĩ đến, tôi cũng không nghĩ đến, đây mới chính là điểm thú vị nhất."
Phó Minh Tước sờ sờ mũi, lộ ra chút nụ cười xấu xa.
Món quà mà anh ta muốn đưa cho Phó Minh Nam có liên quan đến điều này.
Diên tiễn Phó Minh tước xong, bèn nhốt mình trong phòng.
Mà Hứa Trúc Linh một tấc cũng không rời canh giữ trước cửa, đợi bác sĩ đi ra.
Phẫu thuật ước chừng tiến hành 3 tiếng đồng hồ, mới đem được 5 viên đạn lấy ra ngoài.
Phó Minh Tước cũng quá ngoan độc rồi, mặc dù không đến mức thương tật chết người, nhưng cũng khiến cho máu thịt mơ hồ, nhất định là rất đau!
Cô muốn thắp hương cho chị, nguyền rửa Phó Minh Tước đi đường té ngã, ăn cơm mắc nghẹn, luôn táo bón, thường xuyên mất tiền!
Anh rể chó má, chỉ biết bắt nạt người.
Cô một bên lo sợ bất an đợi kết quả, một bên trong lòng điên cuồng mắng Phó Minh Tước.
Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra, bên ngoài cũng sắp đến hoàng hôn rồi.
Bác sĩ cả đầu đầy mồ hôi, nói: “Bệnh nhân an toàn rồi, cô có thể đi vào thăm, anh ta đang đợi cô."
"Anh ấy.........anh ấy vẫn tỉnh táo sao?"
"Đúng vậy, bệnh nhân từ chối sử dụng thuốc gây mê, chúng tôi cũng bị dọa sợ luôn. Hiện bệnh nhân rất yếu, cô vào phòng xem đi."
Từ chối sử dụng thuốc mê.
Nghe đến mấy chữ này, cô cảm thấy kinh ngạc.