Vào lúc này, ở biệt thự nhà họ Cố.......
Phó Thanh Viên lặng lẽ theo dõi xung quanh, Diệu Miêu tinh nghịch chớp mắt nhìn cậu ở trên ban công, sau đó từ ban công nhẹ nhàng nhảy xuống.
Thân hình uyển chuyển như mèo có võ nghệ cao cường, mũi chân chạm nhẹ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp xuống.
Cô tránh khỏi tai mắt của những người hầu, trực tiếp leo tường rời khỏi.
Mà ở trong khu rừng cách đó không xa đã có người đợi sẵn.
Diệu Miêu đã sớm nhận được tín hiệu anh ta truyền đến, giữa họ có một máy liên lạc đặc biệt, có thể xác định vị trí của nhau.
"Anh tới tìm tôi làm cái gì?"
Người đàn ông trước mặt chậm rãi quay lại, hóa ra là Manhattan năm nào.
Trong bộ âu phục màu trắng, nhìn lịch lãm, nhẹ nhàng giờ phút này còn đeo cặp kính gọng vàng, trông giống như một tài tử thời xưa.
Anh ấy có vẻ ngoài điển trai, bộ dáng anh tuấn, cười rộ lên rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời.
Nhưng Diệu Miêu biết rằng đây không phải là bộ mặt thật của anh ta, anh ta thực chất chính là một con cáo già.
"Thầy muốn quyền cước lớn, xung quanh thiếu người nên gọi điện thoại cho ta. Nghe nói cô ở đó, làm tôi rất ngạc nhiên. Thật khó thấy ngươi không quyến rũ đàn ông mà quay sang... phụ nữ tốt? "
Anh ta cười cong môi, thích thú đánh giá quần áo của cô, bộ quần áo nhã nhặn, sạch sẽ thuần khiết, thoạt nhìn còn tưởng là sinh viên đại học vừa mới tan học.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt to và sáng, hồn nhiên và trong suốt.
Bị cô ấy nhìn chằm chằm vào, đừng nói là trái tim, hai chân đều sắp mềm nhũn.
Những loài động vật hấp dẫn trên thế giới này không chỉ có một mình hồ ly, từ xa xưa hồ ly chính là yêu nữ, nhưng mèo cũng là vật chết người.
Không quyến rũ như hồ ly, nhưng thân hình thất sự cũng mê người, trêu chọc người ta không thôi.
Hơn nữa, mèo có chín cái mạng, nhưng hồ ly thì không có.
"Tôi và anh là điều vì minh chủ, thực hiện nhiệm vụ của mình, không được trì hoãn lẫn nhau. Anh muốn hầu hạ chủ nhân, tôi cũng vậy. Chỉ nghe theo lệnh làm việc mà thôi, đừng ngăn cản con đường của rôi. Là tôi đã vừa ý Hứa Trúc Linh trước."
"Thật là trùng hợp, thầy cũng phái tôi đến trông chừng cô ấy. Thầy đã ngủ lâu như vậy không chịu ra khỏi núi, sao bây giờ không thể ngồi yên mà phái nữ quỷ cô ra ngoài, là người có thể dùng ư?"
Kỷ Thiên Minh không chút khách khí đã kích, không có chút lịch sự nào.
Diệu Miêu cũng không tức giận, chỉ cười.
Giọng cô đột nhiên chậm lại, ung dung nói: “Kỷ Thiên Minh, chuyện của chủ nhân, anh đừng nhúng tay vào. Cô muốn đi ra lúc nào thì tùy ý sẽ ra mặt, không tới phiên anh ở đây mà xoi mói.”
Giọng nói rơi xuống, Kỷ Thiên Minh cũng quay lại.
Anh ta chăm chú liếc nhìn, Diệu Miêu đã đến gần, bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô đang bóp nghẹn cổ họng anh ta.
Bản lĩnh của cô anh ta biết được, đó chính là kỹ năng thôi miên.
Âm thanh quyến rũ, có thể bắt bất kỳ tần số nào do đó có thể tiến hành thôi miên mọi người.
Hơn nữa, thân thủ của cô ấy cực kì tốt, ngay cả đàn ông cũng bất lực trước cô ấy.
Trong những năm qua, cô đã chống lại chính mình ở khắp mọi nơi, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác không thể tấn công cô.
Thầy đã ra lệnh, không được cử động và Diệu Miêu dù chỉ là một ngón tay.
Thầy không phải sợ Diệu Miêu, nhưng dường như sợ chủ nhân sau lưng cô ấy.
Anh ta cũng không hiểu, thầy là một nhân vật có thể một tay che trời, có cái gì mà đáng sợ như vậy.
Tuy nhiên, trong hai năm trở lại đây, Diệu Miêu xuất hiện ít đi, thầy không những không vui mà ngược còn buồn bực, chán nản.
Cho đến hôm nay, khi có một vụ án giết người ở Đà Nẵng, thầy mới vội vàng gọi anh ta trở về, lại và yêu cầu anh ta thương lượng với Diệu Miêu.
"Tôi rất tò mò, sau lưng cô rốt cuộc là ai mới có thể khiến một người phụ nữ hung ác như cô cúi đầu?”
"Không nói cho anh, có bản lĩnh thì tự mình điều tra!"
"Cô đoán là sư phụ biết hay không?"
"Cho dù có biết cũng chẳng sao. Nói cho thầy của anh, tôi sẽ không làm thương tổn cô ấy, ngược lại... Tôi đối với cô ấy rất có hứng thú."
"Cô..." Anh ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại mím môi không trả lời..
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mặc cho nữ quỷ đi huyên náo, miễn là đừng làm xằng làm bậy là được.
"Tôi đến đây để giúp đỡ thầy một chuyện, thầy của cô dạo gần đây tình hình như thế nào, có mạnh khỏe hay không. Khi chuyển lời xong, ba ngày sau tôi tớ tìm cô, cần phải cho tôi đáp án. Ngoài ra, những người trong nhà nãy cũng không phải là người đơn giản, cô cũng nên cẩn thận. Cho dù cô có chín cái mạng, bạn cũng không thể bình yên vô sự mà rời khỏi đây. "
"Yên tâm, tôi có chỗ tránh nạn."
"Cô lại dụ dỗ người đàn ông nào à?"
"Mắc mớ gì đến anh, dù sao ta cũng không dây dưa với ngươi, hồ ly tinh. Anh đến ở Đà Nẵng này, em gái của anh đâu? Đừng nhìn, cẩn thận bị mắc câu. Đến lúc đó con hồ ly lẳng lơ này cũng không có chỗ mà khóc.”
"Đừng nói nhảm, trước tiên cô lo liệu bản thân mình đi, đi đây, lần sau sẽ tới cô."
Kỷ Thiên Minh liếc nhìn tức giận, thực sự không nói được.
Kỷ Thiên Minh quay người rời đi, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
Diệu Miêu bĩu môi, bước trở về biệt thự.
Phó Thanh Viên đã hoàn thành công việc một cách rất đẹp và sẽ không bao giờ để người khác phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
"Cậu về rồi, tôi để lại cho cậu ít kẹo."
"Thật nghe lời."
Cô ấy cầm cây kẹo mút và nói: "Tại sao cậu luôn giúp tôi mà không vạch trần tôi?"
"Bởi vì chúng ta là bạn bè, đã đồng ý với bạn bè thì không nên đổi ý. Cho dù anh Cố Thành Trung có hỏi tôi, có đánh chết tôi cũng không nói ra."
"Nếu một biến cố nguy hiểm đến tính mạng, đừng quan tâm đến tính mạng của bất kỳ ai, đừng quan tâm đến nó, trước hết hãy cứu lấy chính mình. Người không vì mình, trời tru đất diệt, biết không?"
Cô nói một cách nghiêm túc, khuôn mặt thanh thuần đã không còn nét trẻ thơ, lộ ra vẻ thâm trầm.
Phó Thanh Viên lắc đầu.
“Không hiểu.”
Cậu tiếp tục lắc đầu.
Diệu Miêu biết rằng không phải cậu ta không hiểu nó, mà chính là không chấp thuận.
"Được rồi, tôi nói cậu nhiều như vậy làm gì?"
Cô không nói chuyện, cậu cũng không nói, hai người cứ thế ngồi yên lặng.
Diệu Miêu rốt cục không nhịn được tò mò hỏi: "Sao cậu không hỏi tại sao tôi lại sống hai mặt như thế, cậu không nghĩ người như tôi rất kinh khủng sao? Nhìn tôi không giống người xấu sao?"
"Không giống, dáng dấp cô, không giống người xấu."
Phó Thanh Viên ngây ngô nói, vò đầu bứt tóc cười một cách đần độn.
"Chỉ vì trông tôi xinh đẹp thôi sao? Tôi tưởng cậu ngốc không hiểu chuyện, vậy mà bỏ qua chuyện cậu chính là đàn ông, cũng có bệnh chung của đàn ông. Vậy cậu..." Cô nở một nụ cười ranh mãnh, quỳ gối trên nệm, bò qua phía cậu ta.
"Vậy cậu có muốn tôi cho cậu xem không!"
Cô ấy mặc một chiếc áo len rộng, khi nghiêng người vẫn có thể nhìn thấy những đường cong bên trong đường viền cổ áo của cô ấy.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Cô tuy rằng nhỏ nhắn gầy gò, dáng người cũng không phải ốm, trước sau lồi lõm, chẳng qua là do ăn mặc nên không nhận ra mà thôi.
Không biết bao nhiêu người đàn ông ứa nước miếng, khao khát được chết dưới làn váy màu hạt lựu của cô.
Phó Thanh Viên ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn thấy cô bò tới, cậu vô thức lùi lại phía sau, lui lại đến sát tường.
Cô đỡ tường, trực tiếp ngồi lên đùi cậu, áp người về phía cậu.
“Này nhóc, chị đây rất hư đấy.” Cô nhẹ nhàng khịt mũi: “Cậu vẫn còn là trai tân à? Sợ là tự thẩm cũng chưa từng làm phải không? Vậy thì cậu trút dục vọng như thế nào? Toàn bộ nhờ vào những lần mộng cái kia? Điều đó là chưa đủ đâu. Mặc dù trong tâm trí cậu chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng cơ thể này ấy à, chính là vạm vợ uy mãnh như hổ đây mà.”
"Có muốn không, chị đây sẽ dạy cậu làm chuyện xấu, để chị trở thành người phụ nữ đầu tiên của cậu, giúp cậu mở mang, nói không chừng có thể sẽ nâng cao trí tuệ của cậu!"
Cô cố tình để lộ nửa bờ vai thơm tho, mị nhãn như tơ nhìn cậu.
Cô cúi người đi qua, đầu lưỡi nhè nhẹ liếm mặt của cậu, giống như một con mèo dính người.
Cô ngược lại muốn nhìn xem kẻ ngu ngốc này sẽ có ý nghĩ xấu xa hay không, cậu ta là đàn ông, loại chuyện này dù không ai dạy dỗ thì cũng là bản năng nguyên thủy!