Lại không ngờ Phó Thanh Viên sẽ đưa tay kéo cổ áo cô lại, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nghiêm túc, nói:
“Mặc quần áo cho tử tế, đừng để bị cảm lạnh đấy.”
“Ớ……”
Diệu Miêu nghe vậy liền nhíu chặt mày lại, trong lúc nhất thời cũng không còn lời gì đáp lại.
Phó Thanh Viên chỉnh lại cổ áo cô cho ngay ngắn chỉnh tề, còn đứng dậy đóng cửa sổ lại rồi mới yên tâm.
Cậu ta vậy mà lại chẳng có chút ham muốn dục vọng nào khiến cô cũng hoài nghi không biết cậu ta rốt cuộc có phải đàn ông hay không nữa.
Cho dù là thằng con trai mười mấy tuổi thì chắc hẳn cũng đã có chút suy nghĩ gian ác rồi.
Con ngươi của Diệu Miêu xoay chuyển một hồi, cô bé nhanh trí nói: “Tên ngốc này, tôi dẫn cậu đi làm chuyện ấy ấy có được không?”
“Chuyện ấy ấy là chuyện gì?”
Diệu Miêu kéo cậu ta đến một rạp chiếu gia đình ở trên tầng, bịt mắt cậu lại rồi chọn một bộ phim hoạt hình đáng xấu hổ.
Vừa nghe thấy âm thanh này, đến cả một cô gái như Diệu Miêu cũng nhũn cả người, càng miễn phải bàn đến đám đàn ông con trai.
Tuy cô cảm thấy làm như vậy không đúng nhưng cô bé thực sự rất muốn biết tên ngốc này rốt cuộc có hiểu chuyện nam nữ hoan ái hay không.
Nếu như không hiểu thì cô bé cũng không ngại ân cần dạy dỗ.
“Cậu nghe rồi trong lòng có ý nghĩ gì không?”
“Tại sao cô gái đó lại kêu chứ, hơn nữa còn kêu thảm thiết như vậy? Có người bắt nạt cô ấy sao? Sao lại có cả tiếng thở dốc của đàn ông, người đó đang đánh nhau sao?”
“Ừm, quả thực là đang đánh nhau.”
Diệu Miêu vò đầu bứt tai cố sức giải thích.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên giải thích cái vấn đề ngu ngốc này như thế nào, tên nhóc này là không mảy may biết cái gì thật hay chỉ là giả bộ thôi đây.
Cậu ta cũng đã hai mươi tuổi đầu rồi, cũng đã gặp qua không ít kiểu đàn bà con gái muôn hình muôn vẻ, chẳng lại lại chẳng có chút ý nghĩ gì đó sao?
“Cậu…. Không có chút ý nghĩ gì khác sao?”
“Tôi thì có suy nghĩ gì khác chứ, tôi có thể giúp ai sao?”
“Không cần, để tôi giúp cậu.”
Diệu Miêu cắn răng, không nhịn được vươn tay ra.
Phó Thanh Viên vốn không có cảm giác gì khi nghe thanh âm đó, hơn nữa nghe nhiều còn cảm thấy rất õng ẹo.
Dường như hai người đó đánh qua đánh lại vẫn không phân được thắng bại, thậm chí giọng điệu của cô gái đó còn có vẻ rất sung sướng.
Lúc cậu ta còn đang buồn bực không biết chuyện này rốt cuộc có gì xấu xa, bàn tay lạnh lẽo của Diệu Miêu đã hạ xuống.
Nơi bị đầu ngón tay lướt qua có xu thế như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trong lòng run lên, cậu ta đẩy Diệu Miêu ra rồi gỡ bịt mắt xuống.
Cậu ta đã nhìn thấy cái gì đây chứ?
Cảnh tượng kỳ quái trên màn hình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phó Thanh Viên ngẩn người, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mặt mũi Diệu Miêu đỏ bừng. Cô quanh năm qua lại chỗ bọn con trai, đám con trai điên đảo vì cô nhiều vô số kể khiến cô sớm đã luyện thành da mặt dày.
Nhưng giờ lại phải ve vãn một chàng trai ngây thơ như vậy lại khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Cô vội vàng tắt màn hình.
Âm thanh trụy lạc trong căn phòng nháy mắt cũng im bặt.
Diệu Miêu cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải.
“Được rồi, không là chuyện xấu xa nữa, thực chẳng có gì thú vị cả. Cậu cứ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì có được hay không.”
Diệu Miêu tỏ vẻ như không có chuyện gì liếc mắt nhìn cậu ta, nhưng sau khi nhìn xong, trong lòng cô liền giật thon thót.
Tên nhóc này nom vừa dồi dào sức lực, lại còn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời, nếu như có thể dạy dỗ được thì chắc chắn sẽ là cực phẩm nhân gian.
Đáng tiếc……
Cô không xuống tay nổi.
Cô ngượng ngùng né tránh tầm mắt kia, cảm giác như chỉ muốn độn thổ cho xong.
Nhưng đúng lúc này, Diệu Miêu lại nghe thấy tiếng động dưới nhà, cũng hiểu được Hứa Trúc Linh đã trở về rồi.
Cô vội vàng nói: “Nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay chỉ có tôi với cậu biết, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được chuyện này, bằng không…… Bằng không tôi đây sẽ không chơi với cậu nữa. Cậu về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi đến tìm cậu sau.”
Cô thúc giục rồi dẫn cậu ta xuống nhà.
Hứa Trúc Linh không thấy hai người dưới nhà cũng cảm thấy có hơi kỳ quái.
Lúc bước lên nhà, cô lại vừa hay thấy Diệu Miêu xuống dưới.
Nom mặt mày cô bé nào còn vẻ yêu kiều tính kế lúc trước, dáng vẻ chớp đôi mắt to sáng ngơi lúc này của cô bé trông vô cùng đáng thương, vô tội.
Cô bé nhảy đến trước mặt Hứa Trúc Linh, nói: “Trúc Linh, chị về rồi ạ, chị có mang đồ ăn ngon về chứ?”
“Cứ như đứa nhóc con ấy, chị mang bánh kem về cho mấy đứa đây. Phó Thanh Viên đâu rồi? Kêu cậu ấy xuống ăn chút đi, để lâu là không ngon nữa đâu.”
“Phó Thanh Viên.” Diệu Miêu yên lặng một lúc, suýt chút nữa đã không giữ được nụ cười bên môi.
Cô ấy lập tức lấp liếm cho qua, cười nói: “Phó Thanh Viên chơi mệt nên đã đi nghỉ ngơi rồi, đợi chút nữa em gọi cậu ấy dậy ăn cùng ạ.”
“Vậy cũng được, chị cũng mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi trước đây. Đừng chạy lung tung đấy, bên ngoài giờ không an toàn, có biết không hả.”
Cô xoa đầu Diệu Miêu rồi mệt mỏi vươn vai.
Diệu Miêu nhìn cô rời đi, một người am hiểu chuyện phòng the như cô ấy liếc mắt một cái là nhìn ra được chắc chắn cô vừa mới làm chuyện vợ chồng.
Người phụ nữ được đàn ông làm cho thoải mái mới là một đóa hoa xinh đẹp.
Nếu không có ai tưới tiêu thì chỉ đành trở thành một đóa hoa bá vương ăn thịt người.
Cô ấy nhìn bánh kem trong tay, ước chừng đợi hơn chục phút rồi mới vào phòng Phó Thanh Viên.
Kêu cậu ta thành thật đợi trên giường, cậu ta còn thực sự ngoan ngoãn đợi trên giường, thậm chí còn không cả trở mình.
Lúc này mới qua bao lâu chứ, cậu ta vậy mà lại ngủ mất tiêu.
Diệu Miêu bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra là bản thân mình đã lo lắng vô ích rồi.
Ngay khi đang định xoay người rời đi, cô ấy không ngờ lại nghe thấy Phó Thanh Viên phát ra thanh âm kỳ quái.
“Ưm……”
Tiếng thở dốc nặng nề.
Nghe được âm thanh quen thuộc khiến cô bé ngây ngẩn cả người.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn Phó Thanh Viên, chỉ thấy mặt mày cậu ta ửng đỏ khác thường, hô hấp cũng trở nên nặng nề, tần suất hầu kết chuyển động lên xuống cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cô ấy cắn chặt răng, trong lòng tràn ngập hổ thẹn.
Không phải chứ, lúc này mà cũng nằm mơ chuyện đó?
Thật sự là nghiệp quật mà.
Sao cô ấy lại đụng vào nhóc xử nam này chứ?
Diệu Miêu bỗng dưng cảm thấy bản thân mình tội ác tày trời, cô ấy chỉ đành giả vờ như chưa thấy gì rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Phó Thanh Viên mơ mơ hồ hồ ngủ được một giác, lúc thức dậy còn cảm thấy cơ thể có hơi nặng nề.
Dường như cậu ta đã mơ thấy thì gì đó kỳ quái lắm.
Trước đây cậu ta cũng đã từng mơ thấy giấc mơ tương tự như vậy, nhưng cực kỳ hiếm, hơn nữa sau khi thức dậy liền quên sạch, nhưng cảnh tượng lặt vặt trong mơ cũng không nhớ rõ.
Nhưng….. Nhưng lần này cậu ta lại nhớ rõ ràng lắm.
Cậu ta đã đánh nhau với một cô gái.
Nhưng cậu ta…. Cậu ta lại không biết bản thân mình cảm thấy như thế nào, không biết là sảng khoái hay đau khổ nữa.
Cô gái đó vẫn luôn quay lưng lại với cậu ta, đến cuối cùng xoay người lại, cô gái đó vậy mà lại là Diệu Miêu.
Ngay khi thấy được Diệu Miêu, cậu ta liền tỉnh mộng, nhưng sau khi thức dậy đều nhớ rõ ràng tất cả những chi tiết vụn vặt đó.
Cậu ta vô cùng buồn bực, không hiểu tại sao bản thân mình lại đánh nhau với Diệu Miêu……