Hiện tại là chương 1561 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1275. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Ngay khi Lê Sa nghe rõ ràng thấy điều này, cô ấy lập tức vội vàng đóng cửa rồi lấy thân chặn trước cửa.
“Nè, anh không thể đồng ý sao?”
“Không thể, đây rõ ràng là rất độc tài.Tôi chính là không thích bị người khác kiểm soát đấy, cũng không thích mỗi ngày đều có người theo dõi phía sau mình. Cô vẫn là nên tới từ đâu thì về từ đó đi, chúng ta có thể tới chết cũng không có liên quan gì đến nhau.”
Anh ta đơn giản nhẹ nhàng nói.
Lê Sa cảm thấy bất lực khi nghe điều này.
“Anh muốn gì kia chứ?”
“Được, vậy cô nghe lời của tôi đi, từ việc lớn đến việc nhỏ.”
“Anh đây mới là muốn độc tài không đúng sao?”
Cô ấy mở to mắt mà trong đó thể hiện rõ sự không nguyện ý, vô cùng bất mãn.
“Bây giờ cô cần người chống lưng, lại còn cần người bảo vệ. Tôi và cô đều có được lợi ích nhưng mà rõ ràng là lợi ích của cô chiếm lấy 90%, còn tôi chỉ có chiếm 10% không đúng sao. Cô nói nghe xem đúng ra phải là ai nghe ai đây?”
“Nói như vậy rất là đúng, nhưng mà... nhưng mà dù sao tôi đây cũng là con gái, anh cũng có thể nhường cho tôi chút, có được không?”
Cô đưa tay ra nắm lấy tay áo anh, làm ra dáng vẻ đáng thương cầu xin anh.
Nhìn ngay tại đây, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp đang làm nũng, mà với hành động đó thì có mấy người đàn ông cưỡng lại được nó kia chứ.
Nhưng Diên thậm chí còn không nhìn vào cô.
“Đừng có mà như vậy, cô hiện tại là đang cầu xin người khác đó, chú ý thái độ chút đi.”
Lê Sa suy nghĩ một chút, bản thân hiện tại thật sự là đang rất khổ ải rồi, vậy thì cứ chấp nhận đi cho rồi.
Dù sao cũng còn có một cặp đùi dày thô này, bây giờ còn không ôm thì chả phải sau này còn chả có mà ôm không”
“Được, vậy thì tôi sẽ nghe lời của anh, bắt đầu từ bây giờ luôn đúng không?”
“Được rồi cô có thể ra ngoài rồi.”
“Được sao?”
“Nghe lời của tôi.”
“Được rồi được rồi mà.”
Cô cúi đầu, xoay người quay đi.
Nhưng khi vừa đóng cánh cửa phòng đóng lại, cô cúi gằm mặt đúng bên ngoài cửa, phồng phồng hai má lên vì tức giận.
Nhất thời cô càng nghĩ càng tức giận càng nghĩ càng tức, lùi xuống một bước, càng nghĩ càng thấy lỗ.
Cô trợn tròn mắt, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Diên tiếp tục ngồi trước máy tính và làm việc, điện thoại đã reo lên không biết bao nhiêu lần, đều là do Halley gọi đến.
Cuối cùng anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.
“Rốt cuộc thì cậu cũng sẵn lòng trả lời cuộc điện thoại của tôi rồi? Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai, sao mà lại xuất hiện trong phòng của cậu? Cậu có phải đã làm gì đó có lỗi với?”
“Halley, anh đủ rồi đi!”
“Được thôi, được rồi, tôi cũng không thể giữ lại cậu, nhưng đối tượng tương lai của cậu phải thông qua sự xem xét của tôi, nếu không... tôi sẽ không đồng ý.”
“Đến lúc đó rồi nói đi, nói không chừng tôi sẽ cùng anh già đi đó.”
“Không, cậu có thể, nhưng mà là tôi không thể, tôi muốn tốt cho cậu đó.”
Giọng điệu của Halley trở nên nặng nề.
Diên im bặt cứng họng một lúc và không biết nói gì cho phải.
Hai người bọn họ không thể nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của nhau qua điện thoại, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của đối phương.
Diên tự hỏi bản thân rằng mình xứng đáng với bất kỳ ai kia chứ, nhưng chỉ riêng Halley là anh đã mắc nợ quá nhiều.
Khuynh hướng tính dục của anh ta vốn là bình thường, nhưng bởi gì đi sai một bước, càng đi càng sai, hiện tại đã là Quân vương nhưng mà hậu cung còn không có lấy một cô vợ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Cynthia thế nào?”
“Đứa nhỏ này ngủ rồi, cứ ngủ rồi ăn, cả người béo tốt lên. Cậu yên tâm ở đó đi, không cần biết cậu có quyết định gì, là quyết chống lại ai, sau lưng cậu đều là cả quốc gia này. Tôi không muốn trở thành một minh quân tôi chỉ muốn trở thành một kẻ ngốc suốt ngày ném đối tượng cho người mình yêu đi kết hôn thôi”
“Được rồi, Halley, anh uống rượu say rồi nên nói rất nhiều điều ngớ ngẩn, hãy đi nghỉ ngơi đi được không.”
Khi Halley nghe thấy điều này, anh đã im lặng rất lâu.
“Rốt cuộc là tôi có uống rượu không, rốt cuộc là có nói những điều ngớ ngẩn không thì cậu tự biết đi. Tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước đây, cậu ở bên ngoài hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Halley nhẹ giọng, giọng đầy mệt mỏi.
Cúp điện thoại, trong nhà im lặng đến chết chóc.
Diên nhắm mắt lại tràn ngập đau đớn. Người ta sống trên thế giới đều mắc nợ một người.
Có thể là người khác nợ mình, cũng có thể là mình nợ người khác.
Có những lúc, đó lại là một món nợ khó trả, cũng chả ai có thể tính cho rõ ràng được.
...
Đến giờ cơm tối, tâm trạng của Diên cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, Bạch Minh Châu mau chóng đưa bàn tay nhỏ bé của con bé ra với anh ta khi anh ta đi xuống lầu.
“Bạn gái của anh buổi chiều tiêu hết 45 triệu, anh mau chóng thanh toán đi.”
“Ể Ể?”
Diên hơi nhướng mày lên rồi nhìn Lê Sa trong góc.
Cô vô tư vừa mỉm cười với anh vừa chớp mắt, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, ngây thơ.
“Là ai tiêu tiền, cô phải tìm người đó đi chứ.”
“Nhưng cô ấy không có tiền, anh lại có tiền. Cô ấy không chỉ nợ tôi, cô ấy còn nợ cả Trúc Linh. Nhanh lên nhanh lên, tôi chấp nhận chuyển khoản qua zalo luôn đó, nhanh lên.”
Diên thật là một người ngu ngốc khi ăn đắng rồi, anh đắng miệng khó nói.
Con nha đầu này chính là nước bẩn, kỳ quặc, lúc nào phạm luật, đổi luật và vi phạm quy định của anh ta.
Đã vậy còn tìm không ra điểm yếu của ả chứ.
Bây giờ cô ấy tìm người chơi mạt chược sau bữa cơm tối, phụ nữ có thai không thể ngồi lâu nên ba người họ sẽ đánh mạt chược với chủ nhà.
Chủ nhà ngồi giữa những người phụ nữ...
“Ba chiếc vòng cổ Ngọc Lục Bảo cùng với một chiếc vòng Pandora.”
“Trang sức Cartier, King Fried!”
Mấy trận đầu Lê Sa thường thua nhưng mà nếu thua, Diên sẽ trả tiền.
Nhưng cô ta vốn thông minh, đánh được một trận hai trận liền hiểu được từ đó luôn thắng.
Tiền thắng cược lại không hề chia cho anh ta, ngược lại dành dần dần tiết kiệm cho bản thân.
Đánh năm trận ăn ba thua hai, tự nhiên sẽ trả được lại tiền.
Không những như thế mà còn dư một số tiền.
Vào cuối buổi mạt chược, Bạch Minh Châu cũng thừa nhận thua.
Cứ tưởng rằng là một con dê béo ngốc nghếch, đến cuối buổi hóa ra là thành một phú bà rồi.
Phụ nữ ngồi với nhau đa số nói chuyện phiếm.
Mọi người đều rất tò mò, làm sao Diên có thể ở bên cô ấy nhanh như vậy.
Lê Sa đã bắt đầu chém gió, nói gì mà tất cả đều là duyên phận, đến thì cứ đến thôi.
Khi Diên nhìn thấy cô ấy, đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, không thể kìm hãm được bản thân.
Không biết khi Diên nghe thấy cô ấy nói như vậy thì thế nào đây, cô có nên cười không.
May mắn thay, tất cả mọi người đều hoàn toàn tin tưởng.
Quan trọng nhất là cô ấy tin vào việc mọi người đều tin tưởng.
Lê Sa đã sống ở đây vài ngày, mà cũng Diên thường xuyên nhìn cô, cô ấy từ chối tất cả các cuộc điện thoại của cô.
Diên và cô ấy là đóng giả làm người yêu với nhau, thỉnh thoảng lại đưa cô ấy đi chơi.
Cũng có nhiều lúc, cô cũng đã chơi thực sự vui vẻ, nhưng mà anh ấy lại thực sự an tĩnh không phát ra tiếng động.
Nếu người ta không tiến tới cũng không động tâm, thì bạn vĩnh viễn sẽ luôn mờ nhạt, luôn luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Anh cho Lê Sa có cảm giác rằng hồ nước trong tim vốn đã bị phủ một lớp bụi, giờ lại kết thêm một lớp băng dày.
Tất cả mọi người ngoài cuộc đều câm lặng, chẳng ai biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng người này đã từng cống hiến tất gì mình có, tâm can, dốc hết sức mình như Hứa Trúc Linh.
Bây giờ anh ta lạnh lùng với mọi người thế nào cũng đủ biết trước đây anh nhiệt tình ra làm sao.
Cô thật sự không muốn tiếp cận trái tim của người này nữa, đương nhiên là anh ta rất ưu tú nhưng cô thật không muốn tiến thêm một bước nào.
Vì trái tim của Diên vốn đã chết.
Cho dù trái tim này có đập thành nhịp trở lại thì cũng là của những người phụ nữ khác.
Làm bạn thì vẫn là được đấy, nhưng mà làm người khác, thôi thì cứ quên đi.
Cô ấy đi mua kem, mùa hè đến rồi thời tiết trở nên càng ngày càng nóng.
Không ngờ lại đen đủi gặp phải một tên xã hội đen, bắt cô ấy trả tiền cho anh ta, lại còn muốn chọc ghẹo cô một lát.
“Thôi, chẳng muốn mua nữa.”
Vì không muốn thêm sợ hãi, cô quay lại muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cô không ngờ ba tên xã hội đen kia ngăn cản đường đi của cô.
“Nè em gái, ra chơi công viên hả. Ở đây có hồ nhân tạo, hoa sen đang nở nè em. Cùng chèo thuyền ngắm hoa nhé.”
“Anh chỉ là xã hội đen, anh biết xem hoa cái gì chứ?”
“Thì đây, anh đang chiêm ngưỡng một bông hoa đẹp đây này!”
Nói xong, bàn tay khô khốc ghê tởm của anh ta giơ ra, muốn vuốt ve má cô.
Cô vô thức muốn lùi lại phía sau, nhưng tên kia lại còn muốn đỡ eo cô.
Cô thật không còn nơi nào để chạy, mặt cô toát lên nào vừa là vẻ sợ hãi, cũng xấu hổ, ghê tởm, nhưng vào lúc này …