“Cút!”
Tiếng nói của Diên không trôi chảy lắm nhưng âm điệu rất rõ ràng, tròn trịa, mạnh mẽ.
Vài tên sững người lại trong giây lát, sau đó phát hiện ra rằng đấy là một người nước ngoài, trông cũng chả được mạnh mẽ cho lắm, vài kẻ thì không bận tâm lắm.
“Nè chàng trai tóc vàng, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, ngươi nghĩ bản thân ngươi nặng được mấy cân kia chứ!”
Mấy tên côn đồ xã hội đen vẫy vẫy tay nói với Diên bằng giọng điệu hách dịch.
Diên siết chặt cổ tay anh ta ta rồi vặn tay anh ta ra phía sau.
Tên côn đồ xã hội đen hét lên đau đớn.
Bắt đầu thấy có gì đó không ổn, hai tên còn lại hiểu ý nhau, cùng lao về phía Diên.
Kỹ năng của Diên tuy là không tốt lắm, nhưng anh ta cũng giỏi hơn bọn xã hội đen này rồi sau đó anh ta đã đánh cả ba người bọn họ nằm xuống đất chỉ trong vòng vài cú đánh.
Thấy vậy, ba tên côn đồ xã hội đen biết đối phương không dễ dàng đối phó nên nghiến răng, tức giận bỏ đi.
Lê Sa thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy trên trán Diên có một tầng mồ hôi mỏng, lập tức lấy khăn giấy ướt ra lau đi cho anh.
“Anh không sao chứ?”
“Ừ, không sao cả.”
Lê Sa hoàn toàn không nghe điều này, cẩn thận kiểm tra anh ta từ đầu đến đuôi rồi khi hoàn toàn xác nhận rằng anh thực sự không bị gì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lức này vội vàng mua kem rồi đưa cho anh một cái: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao cả.”
“Lần sau ra đường đừng có mà mặc quần đùi, váy ngắn, cô lớn lên chính là đã không an toàn rồi nên đừng có mà ăn mặc quá vênh váo, khoe thân.”
“Vênh váo? Cái gì cơ chứ? Chờ đã, tôi lớn lên không an toàn hả. Anh đây là đang khen tôi xinh đẹp đúng không vậy?”
Lê Sa ban đầu có một số nghi hoặc, nhưng khi cô suy nghĩ và thông suốt rồi, mắt cô sáng lên rồi cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ấy chưa bao giờ khen qua bản thân mình.
“Tôi không có khen cô. Tôi không ăn cái này. Cô có thể giữ lại cho mình ăn, từ từ mà ăn đi.”
“Được rồi, tôi ăn thì tôi ăn, ngon lắm đó nha. Dù anh có thừa nhận hay không, dù sao tôi cũng đã cho rằng anh đang khen tôi rồi. Được rồi đi thôi, chúng ta đi dạo và ngắm cảnh nào.”
Tâm trạng cô của cô lập tức trở nên sảng khoái, giống như là được bôi mật vậy, còn ngọt ngào hơn cả cây kem có vị vani này.
Hai người đi đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở kinh đô, vì là trung tâm kinh tế và chính trị nên thực sự cũng không có nhiều chỗ để vui chơi, chỉ có một vài trường đại học và một số di tích lịch sử.
Nơi mà thú vị để đi thì lại cực kỳ đông đúc mà Diên thì lại không hứng thú với những nơi như vậy.
Mà Lê Sa thì khác, nơi nào cũng đều hấp dẫn đối với cô.
Người xung quanh rất nhiều nên chật chội và phải chen chúc, thường xuyên chạm vào mông, bị kéo tay hoặc chạm vào mông của họ là một chuyện đương nhiên.
Lê Sa muốn nắm lấy ngón tay của con lợn muối này, vì xung quanh có rất nhiều người nên anh ta chắc chắn sẽ không thể biết được mà tìm ra.
Diên im lặng, với vẻ mặt âm u, trực tiếp kéo cô ra khỏi đám đông xung quanh.
Anh ta trực tiếp đi bộ đến trung tâm mua sắm, chọn cỡ quần nhỏ nhất cùng với áo dài tay rồi ném cho cô.
“Cô đi thay đồ đi.”
“Hả? Ò, tôi biết rồi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh chóng đi thay quần áo.
Đến khi bước ra, Diên còn lấy thêm mũ đợi, kính râm cùng với khẩu trang cho cô, sau đó mới đi thanh toán.
Cô ấy khoác lên mình mọi thứ anh ta chọn, bây giờ có thể nói là toàn thân đều kín đáo rồi.
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ của mình nhìn Diên một cách đáng thương.
“Ừm, nhìn hợp mắt lắm đấy.”
“Trước kia thì không vừa mắt sao?”
“Nhìn không vừa mắt, chính là mặc như vậy, rất thoải mái.”
“Sao anh lại độc mồm như vậy chứ? Anh cũng quan tâm đến việc Hứa Trúc Linh ăn mặc và trang điểm của cô ấy sao?”
“Cô ấy không đến lượt tôi quan tâm, tự nhiên sẽ có người quan tâm đến cô ấy. Hơn nữa cô ấy thành thật đương nhiên không giống với cô, cũng sẽ không ăn mặc giống như cô.”
Thật vênh váo...
Cô ấy đã nghe câu như thế này lần thứ hai và cảm thấy rất sai lầm.
Cô đã từng mặc kiểu này, nhưng cô từng tham gia các buổi tụ họp dành cho người nổi tiếng, mọi người đều biết thân phận cao quý của cô và tuyệt đối không dám quá lời với cô.
Cô ấy mặc không có gì sai, và đương nhiên cô ấy không sai, chính những kẻ xấu xa nảy ra ý đồ xấu mới là kẻ sai.
Trong lòng cô có thật oan ức nhưng không dễ trút bỏ nói ra, nhưng dù sao anh ta cũng lo cho chính mình.
Cô ấy đã thay quần áo và quả thực là an toàn hơn khi đi giữa đám đông.
Một số người thèm muốn vẻ ngoài của Diên cũng có nhiều cô gái đã lên hổi thăm, trầm trồ.
Lúc đầu anh ta giả vờ không hiểu tiếng Trung, nhưng anh ta thật sự vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của phụ nữ.
“Anh cũng thật quá phô trương đi, nếu không thì anh cũng nên đội mũ, đeo khẩu trang vào.”
“Cô nghĩ tôi là kẻ trộm à?”
“Vậy còn tôi thì sao chứ?”
Cô trừng mắt dữ dội nhìn anh, chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười vén tóc và đeo chiếc vòng da vào tay Diên.
“Tôi đã học được một kỹ thuật mới để ngay cả khi chúng ta không nắm tay nhau, mọi người vẫn có thể thấy được rằng chúng ta là một cặp.”
“Đây là kỹ thuật gì chứ?”
“Anh không hiểu sao? Tôi học được làm nó từ việc xem mấy đoạn video nhỏ trên mạng. Trong khoảng thời gian chỉ có thể ở nhà này. Mấy đoạn video nhỏ đó là nguồn hạnh phúc của tôi. Nếu có thêm bất kỳ cô gái nào nói chuyện với anh, bạn hãy rung chiếc vòng tay nhỏ của mình, họ sẽ hiểu được nó thôi!! “
Diên không nói, hơi nhíu mày, nghĩ như vậy là không cần thiết.
Họ sánh bước bên nhau, dù không nắm tay nhưng trông vẫn rất thân thiết.
Nhưng những cô gái đó vẫn tiến tới để bắt chuyện, còn cố một số người đã lén chụp ảnh.
Sao mà có thể nói việc được chú ý này có thể dừng lại chỉ vì vòng tay kia chứ?
Đúng lúc này, một cô gái đến gần dùng nói tiếng Anh lưu loát bắt chuyện với anh.
Anh ta đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn và lắc chiếc vòng tay trên tay của mình.
Trong mắt của cô gái trong phút chốc trở nên phức tạp, cô nở một nụ cười khô khốc với anh, sau đó xoay người, nhanh chóng rời đi.
Anh ta đột nhiên sững sờ, cái vòng tay nhỏ này có thực có ma lực gì sao?
Sau đó đến một vài người nữa, vẫn bị chặn bởi vòng tay.
Cuối cùng, anh nhìn Lê Sa không thể giải thích được: “Tại sao lại thế này?”
“Hì hì, đây là kỹ thuật mới bọn họ phát minh. Nếu có vòng tay nữ, chứng tỏ là có bạn gái.”
“Nếu anh không nắm tay tôi, trong tay cũng không có nhẫn, đương nhiên sẽ có người tố cáo anh đó!”
“Ra là vậy.”
Anh liếc mí mắt nhìn xuống vòng tay và không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chơi chán thì quay về thôi.
Buổi tối lúc đi tắm, anh phát hiện trên tay vẫn đang đeo vòng tay, lúc này mới nhớ ra mình đã quên trả lại.
Anh ta suy nghĩ một chút, ý nghĩa của chiếc vòng tay này phi thường tốt, nên trả lại cho người ta thì tốt hơn.
Vậy nên sau khi tắm rửa xong, anh tới gõ cửa phòng Lê Sa.
“Tôi đến đây!”
Lê Sa vừa tắm xong, tóc vẫn còn vương vẫy nước chưa kịp khô.
Lúc nãy, Bạch Minh Châu đã gửi tin nhắn cô, hỏi cô ấy có muốn ăn trái cây không nên muốn để dành phần cho cô và sẵn tiện thì mang lên cho.
Tất nhiên là cô ấy rất muốn ăn rồi.
Vậy nên cô cứ nghĩ người gõ cửa là Bạch Minh Châu nên cô không có thời gian thu xếp mặc quần áo đàng hoàng.
Cho nên khi mở cửa, cô mặc một chiếc áo choàng tắm lớn, buộc lại hờ hững bằng một chiếc thắt lưng ở giữa mà thôi.
Đường viền cổ áo rộng mở, tuy rằng không nhìn thấy sắc xuân bên trong, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng thứ gì đó phồng phồng lên, nâng lên phần áo choàng tắm.
Mái tóc đen dày suôn mượt, có vài giọt nước từ từ nhỏ xuống, nước nhỏ qua trên chiếc cổ trắng nõn nà nhỏ qua trên xương quai xanh mảnh mai và thanh tú, nhỏ qua trên...một đường nhỏ xuống.
Anh nhìn thấy cảnh này và vô cùng sửng sốt.
Lê Sa cũng choáng váng.
Cô ấy vẫn đang đi chân trần khoác áo choàng tắm hờ hững chỉ che được phần đùi của cô ấy.
Cô bước lên thảm bằng đôi chân trần, cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Đợi … đợi một chút!”
Cô giật mình tỉnh lại và ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Mà người đứng ngoài cửa, giống như là chết đứng, trên mặt lộ ra vẻ thất thần.
Nhưng mà, bàn tay to cầm vòng tay bé vô thức siết chặt, siết thật chặt, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.