Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1556: Chương 1556: Chương 1603




Nhà hàng này là do Ngôn Phúc Lâm giúp đỡ cô, chiếm bốn mươi phần trắm cổ phần, cô cũng có bốn mươi phần trăm cổ phần, còn có hai mươi phần trăm cổ phần của Chu Đình.

Tiền của Ngôn Phúc Lâm, cô đều trả đều đặn hàng tháng, trước đây là tự mình đi trả, bây giờ phải nhờ tới sự giúp đỡ của Chu Đình.

Mà tiền của cô, cũng được giữ trong két an toàn của ngân hàng, chỉ cần xuất trình chứng minh nhân dân là có thể lấy được rồi.

Nhưng cái thân phận Hứa Trúc Linh đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi, cục cảnh sát cũng đã làm xong giấy chứng tử cho cô, loại bỏ nhân khẩu.

Theo như quyền thừa kế, nếu không phải Tiểu Hy thì chính là Cố Thành Trung.

Từ từ đợi đã…

Bản di chúc!

Hay là tự mình làm giả một bản di chúc, âm thầm tìm luật sư với ngân hàng công chứng, không phải là được rồi sao?

Bỗng nhiên cô mắt sáng rực lên, phát hiện ra sau khi mình không còn lọt vào tình yêu nữa, quả thật là biến thành một người thông minh sáng suốt, tinh thần sảng khoái, chỉ số thông minh cũng tăng lên mấy tầng, đúng là làm cho người khác cảm động mà.

Cô lập tức về nhà viết một bản di chúc, phía bên trên viết rõ, quyền thừa kế để lại cho cô.

Sau đó cô nhanh chóng tìm được luật sự, trong một ngày đã có thể lấy tiền trong két an toàn của ngân hàng rồi.

Cô còn đút lót cho người khác, dặn dò bọn họ không nói với Cố Thành Trung, dù sao anh ta cũng không quan tâm đến số tiền này.

Không ngờ, người đầu tiên phát hiện ra chuyện này không phải là Cố Thành Trung, mà là Chu Đình.

Mỗi tháng Chu Đình đều trả tiền hàng tháng vào tài khoản của Hứa Trúc Linh, hôm nay lúc cô đi ngân hàng, phát hiện ra tiền trong két an toàn không còn nữa.

Phản ứng đầu tiên của Chu Đình chính là, có người lấy tiền trộm đi mất rồi.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Thành Trung, gấp gáp nói: “Anh ba, không hay rồi, có kẻ lạ mặt nào đó đã trộm hết số tiền trong tài khoản của Hứa Trúc Linh đi mất, mấy triệu bạc giờ chỉ lại vài trăm ngàn, đến phí dịch vụ của ngân hàng cũng không cần trả nữa”.

Cố Thành Trung nghe xong, đùng đùng tức giận, lập tức đi tới ngân hàng.

Tổng giám đốc ngân hàng đích thân đón tiếp anh, đặc biệt kính trọng.

“Hệ thống bảo mật của ngân hàng các người sao có thể tệ tới như vậy, tiền trong tài khoản của vợ vừa mất của tôi, các người cũng dám làm mất?

Cố Thành Trung tràn đầy khí thế nói, ánh mắt bình tĩnh, nhưng bên trong đáy mắt lại ánh lên một vẻ làm cho người khác khiếp sợ.

Anh lướt ánh nhìn qua đám người kia, khí thế tung hoành.

Mấy người chạm tới ánh mắt của anh, sống lưng lạnh toát, đến chân cũng bắt đầu run lên.

Trên trán của tổng giám đốc ngân hành toàn là những giọt mồ hôi lạnh, gấp rút chạy nhanh tới hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng cũng tra ra rồi.

“Ngài Cố, sáng hôm nay có người cầm di chúc của vợ quá cố anh tới đây, chứng minh quyền thừa kế trên giấy tờ là của người đó. Đối phương còn mang theo luật sư, thực hiện đầy đủ quy trình pháp lí, luật sư bên kia cũng nói đã thông báo cho ngài rồi, lẽ nào không có sao?”

“Ngân hàng chúng tôi, quả thật không có ấn tượng với người lạ mặt nào xâm nhập cả, ngài nhìn camera đi, quả thật là có người cầm di chúc đến đây lấy tiền mà!”

“Di chúc?”.

Cố Thành Trung nghe thấy hai từ này, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.

Anh nhận ra người trong camera, tuy rằng chỉ gặp qua có một lần, nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Đây không phải là nha đầu to gan kia sao, không những nói xấu tôi, bây giờ còn dám ban ngày ban mặt cướp tiền.

Đối phương nhất định là một tổ chức tội phạm già dặn kinh nghiệm, nếu không thì sao có thể dễ dàng lấy tiền đi như vậy được.

Vì bản chất công việc của ngân hàng, nên bản di chúc này đã được sao chép lại một bảng, tổng giám đốc còn đặc biệt tìm một người tới thẩm định chữ viết tới, để xác định tính chân thực của bản di chúc này, bên trên còn có con dấu của Hứa Trúc Linh, cái này tuyệt đối không thể làm giả được.

Cố Thành Trung xem qua bản di chúc, nét chữ rõ ràng trên đó…

“Tôi ở nơi đất khách quê người gặp được chị Annie, tuổi tác cũng xấp xỉ lẫn nhau, ước mơ của của ấy cũng chính là ước mơ của tôi, tôi không có cách nào thực hiện tiếp được, nhưng tôi hi vọng chị Annie có thể thay tôi tiếp tục kiên trì thực hiện giấc mơ này”.

“Tôi hi vọng chị Annie có thể cầm lấy số tiền này, tìm một nơi hướng ra biển, nơi mà mùa xuân trăm hoa nở rộ, có một khu vườn nhỏ cho riêng mình, nấu những món ăn cô thích, cả nhà cùng vui vẻ hòa thuận cùng uống trà nói chuyện phiếm”.

“Vậy nên, số tiền lãi mỗi tháng trong tài khoản của tôi này, chị Annie có thể lấy đi, hi vọng cô ấy có thể kiên trì tiếp tục thực hiện ước mơ của bản thân”. Truyện Nữ Phụ

Ước mơ…

Đây đích thực là ước mơ của Trúc Linh, nhưng mà cũng không phải huênh hoang như vậy, nhưng cô đúng thật là muốn có một cuộc sống an nhàn, có khu vườn của riêng mình, nấu món mình thích, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Anh run rẩy cầm lấy tờ di chúc trong tay, ngón tay cũng bắt đầu run lên.

Anh phát hiện, người phụ nữ này đúng là không đơn Diên, lại còn có thể khiến Trúc Linh tự tay viết di chúc để lại!

Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, Trúc Linh trước giờ sao chưa từng nhắc tới với anh.

Annie?

Anh không có chút ấn tượng nào, Trúc Linh xuất ngoại rất nhiều lần, mỗi lần đều đi London, lẽ nào là tình cờ gặp rồi quen biết sao?

Nhưng mà khả năng gặp được người cùng chí hướng như vậy, sao có thể không nói cho anh biết chứ?

Tất cả những gì mà anh biết về Trúc Linh, chính là với anh không có chút dè dặt nào, càng không có cái gọi là bí mật.

Nhưng mà bây giờ, anh lại cảm thấy Trúc Linh có rất nhiều bí mật giấu anh.

Xem ra, phải tìm cho ra người tên Annie này, đàm phán thẳng thắn, xem cô ta rốt cuộc biết cái gì!

Anh đem tất cả manh mối nói cho Khương Anh Tùng, biết được tên của đối phương, chắc chắn sẽ tra ra được tài liệu xuất nhập cảnh, cuối cùng cũng sẽ tìm được một chút dấu vết còn sót lại.

Annie Halley là người gốc Hoa, từ nhỏ đã theo ông ngoại sang London định cư, gia đình họ có mở một nhà hàng.

Cha của cô trước đây còn là trợ lí của Gordon, sau này Annie quyết tâm muốn làm đầu bếp, đã lấy được chứng nhận đầu bếp ba sao, rất được hoan nghênh ở nước ngoài.

Sau đó cô ta đi thực tập ở nhà hàng của Gordon, bởi vì tư chất nổi bật, tài năng xuất sắc, bây giờ đi theo Gordon.

Tài liệu về Annie để trước mặt anh, Annie lúc nhỏ đã có thân hình nhỏ nhắn, ăn cách nào cũng không mập, vì thế nhìn sơ qua cũng không khác với Hứa Trúc Linh là bao.

Trước đây cô cũng từng rất nghịch ngợm, làm cháy mất vài cái nhà bếp.

Khó trách…

Khó trách lúc cô ta đeo mặt nạ lên, xém chút nữa anh thật sự tưởng rằng Trúc Linh đã sống lại rồi.

Sao bọn họ lại quen biết nhau được nhỉ? Bạn trên mạng à?

Khó trách Trúc Linh tình nguyện viết di chúc để lại cho cô ta, bọn họ chắc chắn có rất nhiều điểm tương đồng rồi.

Chỉ là bạn của Trúc Linh, cũng là bạn của anh ta, anh ta tất nhiên phải nhiệt tình chiêu đãi rồi.

Chỉ là cô ta đối với bản thân anh có phải có chút hiểu lầm gì đó, tại sao lại nói rằng anh là đồ tra nam?

Xem ra có thể kết giao với tâm trạng bình thường một chút rồi, thuận lợi giải quyết hiểu lầm đôi bên.

Anh tiếp tục điều tra ra, không khó để tìm được chỗ ở của cô.

Lúc mà Trúc Linh đang đếm tiền ở khách sạn Mỹ Tư Tư, không ngờ rằng Cố Thành Trung sẽ tới đây.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, còn tưởng là Gordon trở về rồi, cũng không liếc mắt nhìn lấy một cái.

Nhưng cô vừa mở cửa ra, không ngờ rằng lại là một dáng người mạnh mẽ to lớn.

Lúc cô nhìn rõ người đó là ai, cô bị dọa đến mức hồn bay phách tán, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng đóng cửa lại.

Nhưng mà anh đã kịp duỗi tay ra ngăn cản, không tốn chút sức lực nào cửa liền bị mở ra.

Cô sợ tới mức trợn mắt nhìn, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh tới đây làm gì? Tôi nói cho anh biết nhé, chỗ này khắp nơi đều có camera, nếu mà anh dám làm càn, tôi sẽ gọi người đến đấy”.

“Không phải anh là kẻ si tinh sao? Sao lại một mình xuất hiện tại khách sạn của tôi chứ, anh không sợ, … không sợ người khác nhìn thấy anh sao?”.

Cố Thành Trung dường như không nghe thấy cô nói gì, trực tiếp đi thẳng tới sô pha ngồi.

Anh vắt hai chân lên, giọng nói có chút lười biếng, cả người toàn bộ đều là vẻ tự cao tự đại.

Khuôn mặt đẹp như vậy, lại còn độc nhất vô nhị, chỉ tiếc là khó có thể nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt anh.

Một đôi mắt đầy vẻ thâm trầm, hỉ nộ ái ố đều ẩn chứa trong đó.

“Annie Halley, năm nay hai mươi ba tuổi, là phụ tá của Gordon. Ba năm trước từng đạt được chứng nhận đầu bếp ba sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.