Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1557: Chương 1557: Chương 1604




Hắn như là nắm rõ trong lòng bàn tay, đem tất cả mọi chuyện của cô nói một cách vô cùng rõ ràng rành mạch, thậm chí tới chuyện lúc nhỏ cô tè dầm liên tục trong mười ngày cũng lôi ra nói cho bằng được.

Bản thân cô còn không nhớ hết được, vậy mà Cố Thành Trung lại có thể thao thao bất tuyệt như thế.

Đáng sợ, đầu óc quá đáng sợ rồi!

Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, chầm chậm nói: “Chờ chút… Anh nói mấy điều này để làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”.

“Tất cả những thứ liên quan tới cô, tôi đều điều tra ra được, duy chỉ có chuyện cô với vợ tôi Hứa Trúc Linh là bạn bè, sao tôi một chút cũng không biết?”

Anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ánh mắt anh thật sự là quá cơ trí rồi, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, bất luận là yêu ma quỷ quái phương nào cũng không tránh được ánh mắt này.

Cô cảm thấy vô cùng chột dạ, dưới tình thế cấp bách cô cúi đầu xuống, lo lắng nắm chặt mép áo.

Annie và cô căn bản là không quen biết gì nhau, là do một sự cố ngoài ý muốn nên cô ấy của một năm trước đã qua đời, nhưng bố mẹ cô ấy lại không tiếp nhận được loại chuyện này, mà tinh thần ngày càng trở nên thất thường, vẫn luôn nghĩ con gái mình vẫn còn sống.

Diên nghe ngóng được có một người như vậy tồn tại, cảm thấy rất phù hợp với bản thân cô, liền để cô dùng thân phận Annie này tiếp tục sống tiếp.

Bố mẹ của Annie biết được liền vui mừng khôn xiết, căn bản là không nhớ con mình bị tai nạn, chỉ nhớ cô ấy lâm trọng bệnh, thiếu chút nữa là đã chết trong bệnh viện.

Cô và Annie đúng là chỉ có một chút khác biệt nho nhỏ, cô trước giờ cũng không cảm thấy điều đó, có thể là do trong lòng cô không muốn thừa nhận.

Một khi nhìn nhận quá ra ràng, bọn họ phải chấp nhận chuyện Annie đã sớm biến mất trên thế giới này từ lâu.

Suy nghĩ của cô bắt đầu có chút rối loạn.

“Tôi và Trúc Linh quen biết nhờ nói chuyện qua mạng, một năm trước lúc tôi lái xe, xém chút nữa mất mạng, tôi đăng chuyện này trên mạng, không ngờ Trúc Linh đọc được chuyện đó, cổ an ủi tôi rất lâu, nói cô ấy cũng đã từng trải qua chuyện như vậy”.

“Chồng của cô ấy thay lòng đổi dạ, cùng với một người họ Tạ có quan hệ không rõ ràng. Cô ấy bắt đầu sống cho bản thân cô, cô ấy cũng vẫn an ủi tôi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi trầm cảm, cũng vẫn giữ liên lạc với cô ấy. Cô ấy thích nấu ăn, tôi cũng thích nấu ăn, cô ấy cũng từng là trợ thủ dưới tay của Gordon, mà sau khi bệnh tình tôi tốt hơn, tôi cũng đã đi đến nhà hàng Đảng làm thực tập sinh”.

“Mà không phải thời gian đó là anh ở bên cạnh Trúc Linh à? Chẳng lẽ cô ấy làm gì cũng đều phải báo cáo cho anh đúng không? Cái đồ tra nam nhà anh, có một số chuyện không thể lặp lại lần hai, hiểu lầm lúc đầu anh có thể giải quyết, còn bây giờ thì sao?”

“Hứ, đúng là đồ móng heo!”

Cô căm phẫn nói.

“Hóa ra là như vậy, không ngờ hai người chỉ là quen biết trên mạng, nhưng tình cảm lại sâu nặng đến như vậy, cô ấy thậm chí còn đem tất cả số tiền của mình tặng hết cho cô. Nếu đã là quyết định của cô ấy, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Chỉ là, cô lấy đâu ra bản di chúc đó vậy? Lúc đó, không phải hai người ở hai nơi khác nhau à”.

“Chuyện này…”

Hứa Trúc Linh cũng không ngờ tới suy nghĩ của anh lại có thể tỉ mỉ và logic tới vậy, cô còn vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.

Cô do dự rất lâu, rồi nói: “Cô ấy dự cảm được bản thân sẽ xảy ra chuyện, nói trước cho tôi nghe, đêm đó cô ấy nói rất nhiều lời kì quặc, còn hỏi địa chỉ nơi tôi ở, còn gửi cho tôi một bức thư”.

“Ồ, vậy sao?”

Anh nhướng mắt lên, có phần bán tin bán nghi.

“Có phải anh không tin tôi, hay là anh không tin Hứa Trúc Linh? Đồ tra nam”.

“Tôi không tin cô, nhưng tôi tin Trúc Linh. Nét chữ đã xác nhận qua rồi, đúng là của Trúc Linh, tiền của cô ấy cô có thể sử dụng, nhưng nếu như tôi phát hiện, cô cầm lấy số tiền này tùy tiện tiêu xài, đừng trách tôi không khách khí!”

“Ngoài ra, chú ý lời nói của cô, tôi có tên có họ, cô có thể gọi tôi là Cố Thành Trung, cũng có thể gọi tôi là ngài Cố, nhưng tuyệt đối không được gọi hai chữ tra nam, tránh người khác hiểu lầm”.

“Có gì hiểu lầm chứ, nói đúng ra là sự thật mà!”.

Cô tức giận đùng đùng nói.

“Cô có phải thấy tôi tính tình tốt? Nhìn rất dễ bị bắt nạt?”

Cố Thành Trung đưa mắt nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như một màn sương dày đặc, khiến người khác khó mà thăm dò được suy nghĩ thật sự trong lòng anh.

Cô nghe thấy câu nói lạnh như băng vừa rồi, trong lòng cũng có chút hồi hộp.

Môi cô khẽ ngập ngừng, sau một hồi lâu cũng không nói nên lời.

“Cô nếu còn tiếp tục nói bừa bãi, tôi sẽ nhổ hết răng của cô xuống, từng cái từng cái một nhổ xuống, đến răng giả cũng không cho cô yên. Cô thân là đầu bếp, không thể ăn cơm như bình thường, chắc sẽ rất đau đớn nhỉ”.

“Nếu như mà, cách này cũng không thể ngăn chặn cái miệng của cô đi nói linh tinh thì, tôi sẽ bứt hết luôn mười cái móng tay của cô xuống, để cô nhìn đôi bàn tay xấu xí của mình mỗi khi nấu ăn!”

Hứa Trúc Linh nghe những lời dọa người vừa rồi, bị dọa đến mức lập tức che miệng lại, giống như là giây tiếp theo cô sẽ bị anh nhổ hết răng vậy.

Nhưng sau nghe xong câu tiếp theo, ngón tay cô vô thức cuộn tròn lại, sợ để lộ móng tay ra, làm cho anh ta nổi lên lòng dạ hiểm độc.

Mẹ nó chứ, người đàn ông nên thật đáng sợ mà, sao cô trước đây có thể nhìn trúng anh ta chứ?

Đây rõ ràng là một tên ác mà mà, có gì tốt đâu chứ!

Cố Thành Trung nhìn thấy trên mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi, dáng người nhỏ bé đều đang run lên, xem ra bị dọa không nhẹ.

“Còn nữa, cô phải đảm bảo sau lưng không có người đồng lõa với cô, nếu có người đồng lõa, thì tôi sẽ trừng trị cô như đã nói”.

“Mẹ ơi, cứu mạng với, người này đúng thiệt là quỷ rồi!”

Hứa Trúc Linh không chịu đựng nỗi được nữa, mau chóng quay đầu chạy ra khỏi căn phòng này.

Nhưng cô lại nghe được lời của Cố Thành Trung từ phía xa xăm truyền tới.

“Không ngoan ngoãn nghe tôi nói xong sao? Bước chân trái trước, tôi liền đánh gãy chân trái. Bước chân phải trước, tôi liền đánh gãy chân phải!”

“Ặc…”

Hứa Trúc Linh kinh hãi đứng im tại chỗ, hai chân giống như thuyền chìm, không thể nhúc nhích thêm được nữa.

Cả người cô run như cầy sấy.

Thật là… Thật là đáng sợ quá đi! Sao trời đời này lại có một người đáng sợ như vậy chứ.

“Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói rồi, cũng nên tới lượt cô nói rồi”.

Anh phủi đi những hạt bụi trên áo, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha.

Cô ấp úng trả lời: “Nói… Nói cái gì cơ?”

“Trên mạng cô với Trúc Linh nói về chủ đề gì? Có ảnh chụp màn hình lại không?”

“Không… không có, cả điện thoại và máy tính của tôi đều hỏng rồi, cái gì cũng không lưu lại được”.

“Vậy cô tường thuật bằng miệng đi”.

“Tôi… tôi không dám”.

Cô run cầm cập nói.

“Đây là mệnh lệnh, một chữ cũng không được sót, nếu không tôi sẽ cắt hết tóc của cô, biến cô thành tên đầu hói”.

Hứa Trúc Linh nghe thấy mấy lời này xong, rất muốn khóc.

Trời đất ơi, vừa đòi nhổ răng, vừa đòi bứt móng tay, giờ còn muốn cạo đầu cô.

Nếu sớm biết trước sẽ như vậy cô đã không tới đây rồi, đúng thật là quá đáng sợ rồi.

“Nói đi”.

Cố Thành Trung lạnh lùng phát ra tiếng, cô bị dọa tới mức toàn thân run lên.

Mắt cô đã sớm đỏ lên, nước mắt cũng rưng rưng rồi.

Cô nghẹn ngào nói: “Cô ấy… cô ấy nói rất nhiều, cô ấy nói anh căn bản là không yêu cô, anh làm chuyện gì cũng giấu diếm cô, cho rằng là bản thân đang bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy lại rất muốn cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ”.

“Cô ấy từng nghĩ đến cái chết, nhưng chưa từng nghĩ qua việc sẽ sống một mình. Còn anh thì hết lần này đến lần khác làm cho cô ấy thất vọng, cô ấy đã rất nhiều lần nói với anh, nhưng trước giờ anh vốn dĩ chưa từng đem lời nói của cô ấy để trong lòng, anh luôn… luôn theo cách của chính anh mà giải quyết mọi chuyện.”

“Cô ấy nói, cô ấy có khả năng sẽ chết, nhưng bên kia cũng không buông tha cho cô. Cô chết rồi, đối với anh mà nói cũng là một sự giải thoát”.

“Hỗn xược!”

Cô còn chưa nói hết, Cố Thành Trung đột nhiên lớn tiếng quát nạt, buông ra một câu chửi thề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.