Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 585: Chương 585: Nấu chín cô!






"Cậu hai... tôi có thể ăn bên này không? Có mất vệ sinh không..." "Không cần chú ý nhiều như vậy, có món lẩu mà cô phải một chiếc đũa tôi một chiếc đũa à..."

Lời Hứa Trúc Linh nói hoàn toàn không có tác dụng, Strzyga vẫn luôn nhìn Josh, ông ấy thấy anh ta thả lỏng mới bắt đầu động đũa.

Cô tỏ vẻ hơi tổn thương, cô mới là nhân dân lao động chân chính mà

Hứa Trúc Linh chuẩn bị rất nhiều món ăn, bọn họ không ăn thì còn một vua dạ dày như mình đây mà. Nhưng cô đã coi thường sức chiến đấu của Josh và Strzyga, hai người vẫn mở một chai rượu vang đỏ ra. Ăn lẩu uống rượu vang, tuyệt đối rất hiếm thấy.

Đến cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng không ăn bao nhiều, hơn nữa còn lặng lẽ ăn một nồi canh suông.

Đôi đũa bên cạnh thật sự không gắp được, đồ cô bỏ vào đều bị Josh ăn.

Nếu cô gắp một miếng thịt của Josh thì Josh sẽlập tức trừng dọa cô sợ đến không dám ăn nữa. Quả nhiên không có chuyện gì là một bữa lẩu không giải quyết được, nếu như có thì ăn hai bữa thôi.

Lúc mấy người ăn khí thế ngất trời thì đột nhiên trên cầu thang truyền đến tiếng động.

Josh nghe thấy trước, anh ta lau miệng rồi lập tức đứng dậy kéo Diên qua một bên.

Strzyga cũng vội vàng giấu rượu vang ra sau, ba người đứng song song với nhau.

Hứa Trúc Linh mờ mịt luống cuống không biết xảy ra chuyện gì.

Người phụ nữ trung niên đi tới phòng ăn thấy cả bàn bừa bãi thì không khỏi cau mày, khó chịu bịt kín mũi.

Hứa Trúc Linh ngước lên nhìn người phụ nữ mặc áo khoác màu đen, tay đeo găng tay nhung tơ, cả người có vẻ ưu nhã thần bí trước mặt.

Vóc dáng cao gầy, còn đi giày cao gót, có vẻ cao quý đẹp đẽ lại lạnh lùng, "Me."

Josh mở miệng gọi. "Bà chủ."

Lúc này Hứa Trúc Linh mới nhận ra là người lớn tới.

Cô vội vàng tắt lửa đứng dậy nhưng vì quá căng thẳng mà dẫn đến nói chuyện lắp bắp. "Chào... chào bà chủ..."

Hơi thở của mẹ Diên thật sự quá mạnh mẽ, côkhông dám đứng thẳng lưng cũng không dám nhìn thẳng vào bà ta.

Người phụ nữ trung niên nhìn Hứa Trúc Linh với vẻ chê bai, nói: "Ngẩng đầu lên để tôi nhìn xem."

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì có hơi khó hiểu, nhà bọn họ kết giao bạn bè còn cần nhìn xem giá trị nhan sắc trước sao?

Vậy vẻ ngoài của mình vượt qua kiểm tra hay là không vượt qua kiểm tra đây?

Cô run rẩy ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ sợ hãi.

Cô thấy được vẻ chê bai ở trong mắt người phụ nữ trung niên nên nhất thời cảm thấy rất tổn thương. "Diên, ánh mắt của con quá kém, chẳng hề giống mẹ, thật khiến mẹ thất vọng." "Josh, con thân là anh mà dạy em làm bậy, phải phạt nặng." "Strzyga, ông cũng là người lớn trong nhà mà lại biết pháp phạm pháp, tôi thêm một bậc. "Con lập tức đi lãnh phạt." "Tôi đây cũng vậy.

Vì vậy hai người rời đi.

Hứa Trúc Linh bị dọa sợ, ăn lẩu cũng bị trừng phạt sao?

Cô nhìn sắc mặt bọn họ nghiêm trọng, có lẽ hình phạt không nhẹ

Mẹ, con cũng tình nguyện lãnh phạt.] “Không cần, con khác bọn họ. Còn cô nữa, nếu lầnsau cô còn dám đem mấy thứ chướng khí mù mịt này vào nhà tôi thì tôi sẽ nấu sôi nước hồ bơi đẩy cô vào nấu chín."

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời hù dọa thế thì sợ nổi da gà.

Trời ạ, thật là ác độc, chỉ mới nghe thôi cũng đã cảm thấy đau đớn như da đang cháy!

Hứa Trúc Linh không nhịn được toàn thân nhẹ run lên, đúng lúc này Diễn vô thức nắm tay cô.

Tay của cô lạnh như băng trong khi tay của cậu ấy rất ấm áp, bàn tay lớn hơn tay cô một chút.

Rất khó tưởng tượng một người nhìn gầy teo nho nhỏ mà khi cởi quần áo ra khung xương lại rất lớn.

Cô xoay qua nhìn Diên, cậu ấy cũng đang nhìn mình, dường như ánh mắt đang trấn an cô không cần phải sợ.

Nhất thời trong lòng cô có thêm một chút can đảm, cô gật đầu.

Người phụ nữ trung niên thấy cảnh đó thì không khỏi hơi nhíu mày.

Ánh mắt bà ta thoáng qua vẻ phức tạp, cánh môi ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn yên lặng.

Bà ta nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.

Khi người đã đi xa hoàn toàn không nhìn thấy nữa thì cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Áp lực vô hình kia cũng dần dần đi xa.

Cô thở ra một hơi, tay không ngừng vỗ ngực nhưbị dọa sợ cực độ. "Bà chủ thật dữ, làm tôi sợ muốn chết" [Thật xin lỗi, là tôi không tốt, không chăm sóc tốt cho cô.] Cô xua tay nói với vẻ không sao cả: "Cùng lắm thì lần sau không ăn nữa, nhưng anh cô và quản gia

Strzyga không sao chứ?"

Cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu mà không nói thêm gì. Buổi tối, chín giờ hơn, Josh và Strzyga mới trở về. Cả người Strzyga mệt mỏi đi về phòng trong, ocn2

Josh lại thẳng lưng với vẻ mặt vô cảm. Anh ta nhìn về phía Hứa Trúc Linh rồi hơi gật đầu mà không nói thêm gì xoay người rời đi. Dường như Josh từng giành thịt ăn với mình hoàn toàn không tồn tại.

Cô cũng cảm thấy Josh ăn lẩu kia mới là Josh thật, mà bây giờ... là anh ta đang đóng giả.

Người người ra đời trong hoàn cảnh như vậy đều sẽ có một mặt nạ sao?

Sống như vậy... không mệt mỏi sao? "Diên, mặt nạ của cô là gì?"

Cô tò mò hỏi. [Mặt nạ?] "Cô xem, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ sống qua ngày, có nghiêm túc, có nề nếp, câu chữ rõ ràng... Josh là vậy, quản gia cũng vậy. Còn cô? Cô cũng có mặt nạ sao? Nhưng tôi thấy cô rất chân thật..."Chân thật, hai chữ này dùng ở trên người mình thật đúng là xa xỉ.

Cậu ấy sớm đã không có cái gọi là chân thật nữa rồi, một bí mật làm giả hơn hai mươi năm.

Cậu ấy nhẹ nhàng mím môi cười, không muốn để cho cô nhìn thấu cái gì.

Nậy cô thích tôi như vậy không?] "Thích chứ, ở cùng với cô thoải mái hơn rất nhiều." [Thích là được rồi, tôi tặng cô một món quà.] Diên cẩn thận lấy một hộp nhung hình chữ nhật ở sau lưng ra.

Josh tới đây chính là tặng cái này. "Cái gì vậy?"

Cô mở ra xem, đó là một cái đồng hồ đeo tay nữ bằng kim loại, hào phóng đơn giản, bên trong còn khảm kim cương vụn.

Không cần phải nói, chắc chắn giá cả của thứ này không rẻ.

Cô liên tục từ chối: "Không được, chắc chắn là rất đắt, tôi không thể nhận."

Chút tiền này đối với nhà Lucia De Kettering mà nói là chín trâu không mất một cọng lông. Cô là người bạn đầu tiên của tôi, lần trước tặng cô huy hiệu gia tộc nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị anh hai lấy lại nên vẫn luôn cảm thấy ái ngại. Nếu như cô từ chối thì chứng tỏ cô vẫn còn canh cánh chuyện lần trước trong lòng." "Tôi không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.