**********
Cô nghe thấy thế thì gật đầu, vỗ ngực đảm bảo, chắc chắn lần sau sẽ tặng cho cậu ấy một món quà chất lượng tốt nhất. “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi, cô ngủ cùng tôi có được không? Tôi cảm thấy ở đây... vẫn còn hơi đáng sợ nên không dám ngủ một mình”
Diên nghe cô nói như thế thì hai gò má đỏ ửng lên.
Cậu ấy vội vàng nhìn xuống, sợ cô nhìn ra manh mối gì đó. "Không... không ổn chút nào!” “Cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau. “...Vậy cũng được, nhưng cô không được cử động lung tung biết chưa?” “Tôi không khống chế được cái này đâu. Lúc tôi ngủ cơ bản không biết mình đang làm cái gì. Nếu tôi quấn ôm lấy cô thì cô cứ đẩy tôi ra là được. Chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt cho nên cô có đẩy tôi cũng không biết gì đâu, không cần phải ngại.”
Những lời Hứa Trúc Linh nói đều rất thật lòng.Sau khi bọn họ rửa mặt xong thì nằm trên giường, và nhanh cô đã tiến vào mộng đẹp.
Cô giống như một chú mèo nhỏ ngây thơ, rất đỉnh người và thích chui vào lòng người khác.
Hơn nữa cô đã quen ngủ cùng với Cổ Thành Trung nên có thời quen ôm lấy cánh tay của người khác hoặc co rúc trong cảnh tay của người khác.
Cậu ấy nằm thằng người, cũng không dám động đầy dù chỉ một chút, cô gái nhỏ vậy mà cứ chui vào trong lòng cậu ấy.
Cô ôm lấy cánh tay của cậu ấy, ôm chặt trước nghe mình
Bên trong... bên trong không mặc gì cả? rửa Trúc Linh nghĩ rằng cả hai người đều là con cãi nên cũng không kiêng dè gì cả.
Hơn nữa quần áo đều đã giặt, quần áo mới thì sáng mai người giúp việc sẽ chuẩn bị, cho nên cô mặc quần lót và mặc quần áo ngủ của cậu ấy, bên tiền chắc là không mặc gì cả. cho cô mười cái đầu cô chắc cũng không hề nghĩ rằng Liên là một người đàn ông.
Liên cười khổ bất lực, cảm thấy mình tự làm tự
Nếu như cậu cương quyết từ chối thì chắc là sẽ không có chuyện phiền toái như thế này.
Nhưng cậu ấy không nỡ từ chối cô.
Cậu ấy cũng muốn ôm lấy cô, thân thiết không có khoảng cách với cô.Cậu ấy cũng không dám cử động, suy nghĩ lạc trôi, không dám có suy nghĩ bậy bạ gì.
Đây là một sự không tôn trọng.
Một người đàn ông sẽ không có nhiều ý nghĩ tà ác đối với người phụ nữ mà mình thích, một khi nó xuất hiện thì sẽ kịp thời kìm chế, thậm chí cảm thấy mình không bằng cả thú vật.
Cậu ấy có thể làm lơ đi cảm giác trên cánh tay của mình, cảm thấy cả người mình cứng ngắc, cả người khô nóng.
Cậu ấy muốn yên ổn ngủ nhưng lại càng tỉnh táo. Đúng lúc này, bên tại truyền đến giọng nói nỉ non trong mơ của cô. “Cổ... Thành Trung..
Cậu ấy nghe ba chữ này thì trái tim run rẩy dữ dội, có một loại cảm giác đau đớn không thể diễn tả bằng lời lan ra khắp cơ thể.
Thì ra nghe được tên của một người đàn ông khác từ trong miệng của cô lại đau đớn như vậy. Điều này có phải như đang nhắc nhở cậu ấy phải tỉnh mộng lại không?
Cô yêu Cố Thành Trung, không liên quan gì đến mình cả.
Cậu ấy nhếch miệng lên đầy đau khổ, cảm thấy đau nhói, bởi vì ba chữ ngắn ngủi của cô đã tiêu diệt tất cả.
Giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, dập tắt sự tức giận sâu trong lòng cậuấy, cuối cùng ngay cả một làn khói xanh cũng không còn.
Cậu ấy khó khăn xoay người, đối mặt với Hứa Trúc Linh, nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô.
Khuôn mặt của cô chỉ to cỡ bàn tay, các bộ phận trên gương mặt cân đối xinh đẹp, trên mặt hoàn mỹ không có một chút tì vết.
Lông mi cong cong và cũng rất dài và mảnh, trông tinh xảo như một cây quạt nhỏ.
Cậu ấy nhớ rất rõ, khi đôi mắt này mở to thì có bao nhiêu quyến rũ và sáng đến lóa mắt.
Cậu ấy xoa mái tóc cô, chất tóc mềm mại mượt như nhung, giống như bộ lông của động vật lúc mới được sinh ra vậy.
Thân thể cô cuộn tròn lại nhỏ thành một cục. “Nếu như bây giờ dáng vẻ của tôi không phải như vậy, chắc chắn tôi sẽ liều mạng giành lấy cô. Tôi tuyệt đối yêu cô còn hơn cả Cổ Thành Trung, chiều chuộng cô và cho cô tất cả những thứ tốt hơn.” “Nhưng... dáng vẻ của tôi lại tàn phế như thế này.” Câu cuối cùng còn mang theo một tiếng thở dài nặng nề.
Chưa có lúc nào cậu ấy hận cơ thể tàn tật của mình như lúc này.
Tất cả những phương pháp trị liệu khôi phục đều đã thử nhưng làm sao cũng không thể đứng lên được. Cậu ấy chỉ đành dựa vào xe lăn để sinh hoạt.Một mình cậu ấy đều không thể chăm sóc được chính mình thì làm sao dám mơ mộng xa vời chăm sóc được cho cô.
Yêu một người không phải là giữ lấy người đó mà là chúc phúc cho họ.
Biết rõ chính mình không thích hợp thì sẽ không ràng buộc cô, mà sẽ mong muốn cô phải sống tốt hơn.
Cô nghe thấy giọng nói của cậu ấy, nhưng do cô ngủ say mà mơ mơ màng màng nên cứ nghĩ mình đang mơ.
Cô nhẹ giọng nỉ non. “Cổ Thành Trung... sao anh vẫn chưa ngủ, ngày mai... còn phải đi làm đấy... “Chẳng lẽ trong mắt của cô chỉ có một mình Cổ Thành Trung thôi sao? Rõ ràng cô đang nằm trên giường với tôi mà.
Lời nói của cậu ấy đầy cay đẳng, trong cổ họng giống như đang mắc sợi bông, nóng bỏng khó nuốt. "Um..." Cô ưm một tiếng rồi đổi một tư thế thoải mái khác rồi ngủ tiếp.
Cậu ấy chán nản, tính toán với cô những thứ này làm gì chứ?
Cậu ấy nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của cô, cẩn thận từng li từng tí. Động tác chậm rãi để có thể bắt được từng hình ảnh một.
Cậu ấy không vượt qua mà chỉ vòng lấy, ngón tay rất quy củ.Cậu ấy sẽ không kinh thường người phụ nữ mình thích, chỉ là cậu ấy muốn nhớ kỹ... nhớ kỹ thời khắc khó quên này.
Ít ra lúc này cậu ấy vẫn còn đang sở hữu được cô, sau này cho dù có tiếc nuối thì trong lòng chắc sẽ không đau đớn đến vậy! “Hứa Trúc Linh, tôi tên là Diên.”
Cậu ấy thì thầm bên tại của cô, hy vọng cô sẽ mãi mãi nhớ tên của mình. Nhớ kỹ trong cuộc đời của cô đã từng có một người như vậy, dùng thân phận không trọn vẹn bảo vệ cho cô, hy vọng cả đời cô luôn bình an vui vẻ.
Một đêm này rất quý giá với cậu ấy.
Ngày hôm sau, lúc Hứa Trúc Linh ngủ dậy thì phát hiện Diên đã thức dậy.
Cậu ấy đã mặc quần áo chỉnh tế, Strzyga đang đứng bên cạnh cậu ấy.
Cô hơi xấu hổ, cậu ấy biết ý kéo Strzyga rời đi.
Lúc này cô mới đứng dậy thay quần áo.
Diên nhìn thấy cô định cởi quần áo thì mặt đỏ lên, gõ lên tay vịn một cái, thu hút sự chú ý của Hứa Trúc
Linh. “Sao vậy?” “Cô đang làm gì thế?” “Thay quần áo, không phải người giúp việc đã đưa quần áo đến rồi sao?” “Nhà vệ sinh ở bên kia." “Đều là con gái, sao cô lại xấu hổ như vậy chứ?