Trương Tú Anh khẽ rùng mình, trời đã lạnh rồi. Bỗng một bóng người xuất hiện chắn ngang ngay tầm mắt cô. Trương Tú Anh ngước lên, là Thịnh Thiên Vĩ, trên tay anh cầm theo một chiếc chăn mỏng.
Ngay khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh bất giác cảm giác quen thuộc ùa về, Trương Tú Anh cảm thấy ánh mắt ấy, giống với ánh mắt của người cô đang nhớ trong lòng - Lắng Quốc Thiên. Gần đây, cô thường xuyên có cảm giác hai người đàn ông này giống nhau một cách kì lạ.
Trương Tú Anh ngồi dậy, nhìn Thịnh Thiên Vĩ quên cả việc hỏi anh tại sao lại ra đây.
Thịnh Thiên Vĩ mỉm cười nhìn cô.
“Không phiền nếu tôi ngồi cùng một lúc chứ?” Thịnh Thiên Vĩ vừa hỏi cô vừa ngồi xuống phần thảm bên cạnh Trương Tú Anh.
“KHông phiền.” Trương Tú Anh dịch người sang bên kéo giãn khoảng cách với Thịnh Thiên Vĩ hơn một chút. ANh đã lịch sự hỏi chẳng lẽ cô lại từ chối? Trong khung cảnh như thế này, có thêm một người trò chuyện chốc lát cũng không tệ, dù sao thì cô cũng sắp trở vào phòng đi ngủ rồi.
“Cho cô này” Thịnh Thiên Vĩ đưa cho cô chiếc chăn, nói một cách tự nhiên.
Thấy Trương Tú Anh nghi ngờ nhìn mình, anh vội giải thich,
“Thấy trời lạnh, tôi định mang theo để ngắm sao nhưng đi bộ một lúc nóng hết người, không cần dùng tới.”
“Cảm ơn.” Thấy anh giải thích hợp lý, mình thì cũng đang hơi lạnh nên Trương Tú Anh cũng không từ chối.
Hai người im lặng cùng ngẩng mặt lên ngắm nhìn bầu
trời sao, mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai lời nào. Bầu không khí im lặng nhưng không hề gượng gạo.
Làn gió đêm thổi bay mái tóc xõa tung của Trương Tú Anh, mùi thơm của dầu gội đầu thoang thoảng trong không khí, Thịnh Thiên Vũ lặng lẽ thưởng thức mùi hương của riêng cô. Anh bất giác mỉm cười, quay sang nhìn cô rất nhanh lại hướng mắt lên bầu trời.
“kia là chòm Đại hùng tinh, chòm sao tôi thích nhất” Thịnh Thiên Vĩ phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Trương Tú Anh nhìn theo tay anh, cô cũng đã biết về các chòm sao, nên không xa lạ gì với chòm sao anh chỉ.
“Sao anh lại thích nó?” Trương Tú Anh tò mò hỏi.
“KHồng vì sao, thích là thích thôi, đâu cần lý do” Thịnh Thiên Vĩ nhìn vào mắt Trương Tú Anh, một lời hai ý.
Thấy anh nhìn mình, Trương Tú Anh có chút mất tự nhiên, cô cặp mắt có chút bối rối, không phải vì lời nói của anh mà vì ánh nhìn của anh cô cảm thấy thân quen, khiến tim cô đập hẫng một nhịp.
“Cô có thích chòm sao nào không?” Thịnh Thiên Vĩ phá vỡ sự ngượng ngập của cô.
“Tôi không thích chòm sao chính thức nào, có một chòm sao tôi tự đặt tên, tôi luôn theo dõi nó. Nó kia kìa.”
Trương Tú Linh chỉ lên bầu trời có bảy ngôi sao xếp thành hình giống dấu căn bậc hai, ba ngôi thành một đường chéo hợp với ba ngôi thành đường chéo còn lại và một ngôi nối từ điểm cuối ngang ra giống đường gạch ngang.
“Tôi gọi nó là chòm sao căn bậc hai, chòm sao của riêng tôi. Trương Tú Anh nở nụ cười.
Thịnh Thiên Vĩ nhìn theo tay cô nhanh chóng nhận ra “chòm sao” tự chế của cô, anh cũng nở nụ cười,
“Trước đây tôi đọc được một câu nói của một triết gia phương Tây mang ý rằng. Trên đời này có hai thứ quý giá nhất đó là sao trên trời và sự tự vấn trong lòng mình.
Tôi vẫn luôn không rõ tại sao một trong hai thứ là ánh sao trên trời nhưng có lẽ bây giờ thì tôi đã hiểu. Còn cô, cô có thấy câu nói đó đúng không?” Thịnh Thiên Vĩ quay sang cô, anh mắt anh chứa cả ngàn vì sao lấp lánh khiến Trường Tủ Anh hơi ngẩn người, mãi một lúc sau cô mới lấy lại giọng nói bình thường.