Thịnh Thiên Vũ cũng cười theo, đúng là nói chuyện với người thông minh cũng khiến tâm trạng dễ chịu hơn hẳn. Gió làm lọn tóc cô bay lộn xộn bất giác trong đầu anh lóe lên một ý muốn mãnh liệt là lấy tay vuốt tóc cô.
Cũng may anh kịp thời khẳng định lại thân phận của mình, bàn tay giơ lên giữa không trung của anh lập tức buông xuống. Trường Tú Anh còn đang mải mê ngắm nhìn bầu trời sao nên không để ý tới hành động của anh.
“Chuyện tối nay của Linh Nga, cảm ơn anh” Trương Tú Anh đột ngột đổi chủ đề.
“Có gì mà cảm ơn, tôi cũng không giúp được gì cho cô bé. Cô biết cô bé đúng không? Thịnh Thiên Vĩ hỏi Trương Tú Anh, Anh quan sát từ lúc Linh Nga xảy ra chuyện, ánh mắt Trương Tú Anh không rời khỏi cô bé, cũng chính vì vậy anh mới quyết định đứng lên giúp cô bé Vi xét về phương diện công việc, và vị trí của US và Trương Thị, việc đó là việc nội bộ của đối tác, anh quan tâm tới có vẻ không
chuyên ngiệp, nhưng xét theo khía cạnh của người bình thường thì thấy việc bất bình ra tay sẽ thành nghĩa hiệp. Anh ở đây không quan tâm nhiều tới thế, cái mà Thịnh Thiên Vĩ quan tâm là thái độ của Trường Tú Anh, anh thấy cô sắp không chịu được nữa và muốn đứng lên bênh vực Linh Nga vì thế anh đã thay cô làm việc đó. Anh có cảm giác quan hệ giữa Trương Tú ANh và Linh Nga là có quen biết nhau từ trước.
“Mẹ cô bé trước đây là giúp việc ở Trường gia, khi tôi còn ở đó thỉnh thoảng có gặp Linh Nga tới cùng mẹ, sau này mẹ cô bé đột ngột xin nghỉ việc, tôi cũng không rõ nguyên nhân. Tôi nhận ra cô bé khi thấy đi cùng Trương Tú Linh, Hoàn cảnh mẹ con họ cũng rất đáng thương, cha cô bé mất khi cô bé còn rất nhỏ, một mình mẹ cô làm giúp việc nuôi cô bé ăn học. Qua cách làm việc tôi có thể nhận thấy cô bé đã được học trong một ngôi trường tốt, có chí tiến thủ. Nếu được, nhờ anh giúp đỡ cô bé”
Trương Tú Anh biết quan hệ giữa mình và Thịnh Thiên Vĩ cũng không tới mức thân thiết, nhưng không hiểu sao bản thân cô có một niềm tin rằng anh sẽ giúp Linh Nga.
“Sao cô lại nghĩ tới việc đề nghị tôi giúp cô bé.?” Thịnh Thiên Vĩ hỏi đúng vào điểm mù trong lòng Trương Tú Anh.
“Tôi cũng không biết, chỉ là trực giác nghĩ rằng anh sẽ giúp” Trương Tú Anh thành thật trả lời.
“Cô tin tôi là người tốt?” Thịnh Thiên Vĩ nở nụ cười. “Tôi tin.”.
Trương Tú Anh cũng không ngần ngại khẳng định.
Anh ta có thể hơi đào hoa, nhưng nếu không phải là người tốt và có tầm nhìn, thì định hướng của US đã không như thế này, với khả năng tài chính và tiềm lực của mình US hoàn toàn có thể đầu tư vào các ngành sinh lời nhanh, lợi nhuận lớn.
Nhưng ngược lại, anh lại đi con đường khó, nhiều rủi ro nhưng có lợi cho môi trường và cho người dân bản địa.
Cả sự quan tâm tỉ mỉ của anh với cô cũng phải xuất phát từ một người có tấm lòng ấm áp, cả hành động đứng ra bênh vực Linh Nga nữa.
“Được! vì một lời này của cô, tôi sẽ giúp cô bé” Thịnh Thiên Vĩ khẳng định chắc nịch.
Nhiệt độ đã bắt đầu xuống thấp, màn đêm xanh như nhung lấp lánh, ánh mắt anh cũng lấp lánh như những vì sao, chính trực, tỏa sáng.
Trương Tú Anh lắc khẽ đầu, không để mình chìm vào cảm giác quen thuộc của ánh mắt ấy.
“Muộn rồi, chúng ta vào thôi”
Cô đưa trả anh chiếc chăn chuẩn bị đứng dậy.Thịnh Thiên Vĩ cầm chặn đứng dậy, đưa tay bắt lấy tay cô kéo lên.
Trương Tú Anh hơi khựng lại nhưng cuối cùng vẫn chọn vịn tay anh đứng dậy. CÔ sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, hành động này cũng không được coi là quá thân mật với người khác giới.