Từ lúc đó tới giờ hắn vẫn luôn lo lắng về vấn đề này. Nhưng nghe lời của Mặt Choắt xong, Chu Tài lại thấy được một mặt khác của vấn đề. Nếu quả thực như vậy, thay vì lo lắng, sao không như Mặt Choắt nói, hãy giữ lấy điều này như tấm bùa hộ mệnh, có thể dùng tới để đòi Trương Tú Linh nhiều hơn khi cần thiết. Nghĩ thông suốt, trong lòng Chu Tài thầm khen cho sự ma lanh của Mặt Choắt. Hắn cũng chụm đầu vào màn hình chiếc điện thoại cú rích đang quay mòng mòng để kết nối mạng của Mặt Choắt.
“Mẹ kiếp cái điện thoại ghẻ của mày, ngày mai có tiền rồi đại ca thưởng cho mỗi đứa bọn em chiếc điện thoại mới đi” Đầu Trọc nhìn Chu Tài cười hì hì nịnh nọt.
“Chúng mày cứ làm đúng những gì tao nói, ngoan thì cái gì cũng có. Nhớ lời tạo dặn đấy!”
Gương mặt Chu Tài thả lỏng không ít. Hai tên đàn em này của hắn tuy không quá thông minh những trải qua mấy năm hắn mạt vận vẫn còn coi
hắn là đại ca, khi hắn có việc cần dùng bọn chúng cũng tự nguyện tin tưởng mà đi theo hắn hành động. Trong lòng Chu Tài cũng có chút cảm kích, sống ở trong cái thế giới đảo điên này. Tìm được
một tấm chân tình với mình không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhất là trong cuộc sống của những tên du thủ du thực lấy nghề trộm cắp, đánh người làm phương tiện sống như bọn hắn.Vì thế hắn cũng đã tự nhủ sẽ không đối xử tệ với hai tên đàn em này.
“Đại ca! Đại ca nhìn này.” Mặt Choắt đưa chiếc màn hình điện thoại đầy vết xước của mình ra trước mặt Chu Tài và Đầu Trọc.
Trên màn hình là một mẩu tin ngắn trên tờ nhật báo hằng ngày của Ninh Thành. Trên đó có một tấm ảnh chụp Lăng Quốc Thiên và Trương Tú Anh, kèm theo dòng chú thích Lăng Chủ tịch và phụ nhân. Đây là bức ảnh hiếm hoi hai người chụp chung tại một sự kiện từ thiện nhỏ, lúc đó Trương Tú Anh đã năn nỉ Lăng Quốc Thiên tham gia cùng vì muốn anh hít thở nhiều hơn không khí trong lành để có thể phục hồi sức khỏe.
“Mẹ kiếp! con nhỏ đó thế mà lại nói thật!” Chu Tài tức giận đập tay vào đùi. Hắn có phải vừa hớ món hời to. Lúc đó nếu hắn bình tĩnh kiểm tra lại thông tin tính xác thực trong lời nói của Trương Tú Anh thì giờ đây, có lẽ số tiền hắn kiếm được không chỉ có mười triệu của Trương Tú
Linh. Nhưng giờ sự việc cũng đã rồi, hơn nữa hắn phát hiện ra bọn hắn vừa giết chết vợ của chủ tịch Lăng Thị, trong lòng Chu Tài có chút lo sợ, bất an.
“Vậy..Vậy... có phải chúng ta đụng... đụng... nhầm người rồi không.?” Đầu Trọc lắp bắp, mỗi lần có điều lo lắng rối rắm hắn thường nói lắp. Cái đầu bóng lưỡng của hắn lấm tấm mồ hôi.
“Mày cuống cái gì? Có đại ca ở đây, chúng ta cứ nghe theo đại ca là được.”
Mặt Choắt đưa tay bạt một cái lên cái đầu trọc lóc của Đầu Trọc, mồ hôi ướt cả tay hắn, hắn lấy tay lau vào quần cho hết mồ hôi của Đầu Trọc sau đó hất mặt về phía Chu Tài đầy kính nể.
Chu Tài thấy thái độ tin tưởng của Đầu Trọc dành cho mình, trong lòng cũng có chút khoan khoái. Tuy hắn cũng lo lắng, nhưng dù sao đâm lao cũng phải theo lao. Người thì cũng giết rồi, giờ đây không kiếm được tiền từ Lăng gia thì hắn vẫn còn Con bài Trương Tú Linh để phòng thân.Việc của hắn bây giờ là ẩn mình thật kỹ tránh sự truy lùng từ phía Lăng Gia, sau đó từ từ rút ruột moi tiền Trương Tú Linh.
“Đâm lao thì theo lao! Có gì phải sợ. Chúng mày cứ nhớ kỹ và làm theo những lời tạo dặn. Việc cần nhất bây giờ là an toàn rời khỏi đây đã.” Chu Tài lớn giọng đầy tự tin.
Nhìn thấy Lisa từ xa, Trương Tú Linh vội chạy tới trước mặt Nguyễn Anh hỏi.
“Cô có thấy Thịnh tổng ở đâu không?”
“Giám đốc Trường tìm Thịnh tổng của chúng tôi có việc gì sao?” Lisa vốn không ưa Trương Tú Linh nên xưng hô với cô ta càng thêm khách khí.