Trương Tú Anh nhìn bộ dạng tiếc tiền của Nguyễn Anh không khỏi phì cười, cô gái này tuy hơn tuổi cô nhưng tính tình không khác gì trẻ con vui buồn đều lộ rõ ra mặt.
“Vui lên đi, tối nay tôi sẽ dẫn chị đi xem cái này, nhất định sẽ không làm chị thất vọng.” Trương Tú Anh vỗ vai Nguyễn Anh.
“Nơi khỉ ho cò gáy này thì có gì mà xem chứ?” Nguyễn Anh nhìn túi quần áo trong tay phụng phịu.
“Yên tâm đi lúc đó chị sẽ biết” Trương Tú Anh khẳng định chắc chắn.
Hai người quay trở lại sảnh khách sạn, vừa đi vừa nói chuyện không ngừng, sảnh khách sạn đã thấy xuất hiện thêm một nhóm người, không cần nhìn họ cũng đoán ra được chính là đoàn người của Trương Thị tới phối hợp khảo sát cùng.
Từ xa Trương Tú Anh đã nhìn thấy Trương Tú Linh đang dán sát lại với Thịnh Thiên Vĩ. Lisa đứng bên cạnh Thịnh Thiên Vĩ khuôn mặt hiện lên chữ chán ghét không cần giấu diếm.
Trương Tú Linh vẫn như mọi khi, ăn mặc theo cách cô ta muốn mặc kệ thời tiết, nhưng có vẻ cô ta đã quá coi thường sự khắc nghiệt của Nam
thành. Cô ta mặc chiếc váy ngang bắp chân phần thân trên bó sát, lộ ra cả khuôn ngực đầy đặn. Trương Tú Anh nhếch môi, cô ta đi khảo sát ở sa mạc mà ăn mặc như đi trên sàn diễn, chỉ e rằng sau chưa đầy một giờ ở ngoài trời, phần da thịt của cô sẽ đỏ lên chẳng khác gì con tôm luộc qua nước sôi. Không hiểu rõ sự khắc nghiệt của Nam Thành cũng phải bởi Trương Tú Linh chưa bao giờ đặt chân tới nơi đây, đối với cô ta mà nói mảnh đất này là nơi khỉ ho cò gáy không có gì đáng để cô ta quan tâm hết.
Trương Tú Anh tiến thẳng tới chỗ bọn họ đang đứng, dù sao cô cũng là chủ nhiệm dự án này của US, phải tới để chào hỏi đối tác cho đúng phép lịch sự tối thiểu.
“Không ngờ bình thường Thịnh tổng đã đẹp. trai rồi, ăn mặc như hôm nay lại càng phong độ: Trương Tú Linh không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ, dịch sát người về phía Thịnh Thiên Vĩ.
“Giám đốc Trương quá khen. Mời giám đốc Trường cùng đoàn đi nhận phòng, sau khi ăn trưa xong chúng ta sẽ bắt tay vào việc.” Thịnh Thiên Vĩ dịch người ra xa Trương Tú Linh một bước, khách khí nói với cô ta.
“Được, Thịnh tổng ở tầng mấy?” Trương Tú Linh hỏi một câu không ăn nhập gì với hoàn cảnh.
“Toàn bộ tầng tâm của khách sạn đã được bao, Đoàn của US ở phía Tây, đoàn của Trường thị ở phía đông” Lisa nói chen vào.
“Giám đốc Thương dừng bước một chút, tôi muốn giới thiệu một người” Thịnh Thiên Vĩ nhìn thấy Trương Tú Anh đi gần tới chỗ mình liền ngăn bước chân của Trương Tú Linh.
“Ai mà Thịnh tổng lại phải đích thân giới thiệu vậy.?” Trương Tú Linh tươi cười liếc Thịnh Thiên Vĩ sau đó nhìn theo tầm mắt của anh. Nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ trên môi.
“Sao cô ta lại ở đây?” Trương Tú Linh lắp bắp.
“Giới thiệu với giám đốc Trương đây là chủ nhiệm Trương Tú Anh - chủ nhiệm dự án hợp tác lần này giữa US và Trương Thị.” Thịnh Thiên Vĩ ung dung giới thiệu.
“Chào mọi người, rất vui được hợp tác cùng Trường thị” Trương Tú Anh không có chút gì ngạc nhiên, đưa tay bắt tay từng người của Trương Thị. Tới lượt Trương Tú Linh, Trương Tú Anh bắt tay cô ta thật mạnh. Trương Tú Linh có hơi đau nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên môi.
“Mọi người có ba mươi phút để nhận phòng và sắp xếp đồ đạc trước khi tới giờ ăn trưa.” Lisa đứng ở giữa phòng nói ngắn gọn.
Mọi người nhanh chóng tản ra, tránh càng xa càng tốt không khí khó xử này.