Vốn quen với những địa hình như thế này, tình CỜ trang phục của Trương Tú Anh cũng gần giống Thịnh Thiên Vĩ, cô mặc một chiếc quần hộp, áo phông ba lỗ tối màu, bên ngoài khác một chiếc áo Sơ mi dài tay dày không cài cúc, phần vạt áo phía trước thắt lại với nhau gọn gàng, cặp kính đen khổ lớn che gần hết gương mặt nhỏ nhắn.
Tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau, cô cũng chọn cho mình một đôi giày ủng cùng tone màu với bộ quần áo.
Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Làn da trắng nõn lộ ra khỏi lớp áo trên nhìn rất bắt mắt vừa khỏe khoắn lại vừa quyến rũ.
Trời đã vào thu nhưng ở Nam Thình dù là mùa gì thì ban ngày vẫn nắng nóng oi bức. Trương Tú Anh rút khăn ướt lau gương mặt đã lấm tấm mồ hôi của mình.
Hành lý ba ngày công tác của cô là một chiếc va li đựng đầy đồ đạc và một chiếc ba lô nặng trĩu máy tính xách tay và tài liệu.
Trường Tủ Anh đưa va li đồ đạc cho người phục vụ khách sạn để mang lên phòng, chiếc ba lô với đồ dùng quan trọng cô tự mình mang.
“Này, vào ngồi uống li nước đã, tôi khát sắp chết rồi, thời tiết như thế này đừng nói tới ba ngày, chỉ cần một buổi chiều thôi chắc tôi thành mực khô một nắng mất” Nguyễn Anh chạy tới kéo tay Trương Tú Anh về phía chiếc bàn trống tại quầy phục vụ.
Vì chưa có kinh nghiệm thực địa ở những địa hình như thế này nên Nguyễn Anh ăn mặc có chút không phù hợp. Mặc dù Trương Tú Anh đã cảnh bảo cố về độ khắc nghiệt của thời tiết, nhưng Nguyễn ANh vẫn chỉ nghĩ đó là sự lo xa của Trường tú Anh.
Cô ung dung mặc quần jean bó sát và áo phông ngắn tay. Tới khi bước xuống xe cô gặp phải cái nắng gay gắt của sa mạc cộng hưởng với cái nóng phải lên từ cát Nguyễn Anh có muốn ân hận thì cũng đã quá muộn.
“Tôi nóng chết mất, cô xem này mới có mấy phút mà da tôi đã đen đi gấp mấy lần rồi. PHải làm sao bây giờ?”
Nguyễn ANh lo lắng quần áo cô ấy mang đi chủ yếu là quần bò và áo phông, làm gì có quần áo đủ dày để chống lại cái nắng quái quỷ này.
Trương Tú Anh lắc lắc ly nước đá trong tay, hơi nước bám đầy xung quanh thành những giọt li ti, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những giọt nước ấy tạo thành tổ hợp ánh sáng đủ màu nhìn rất bắt mắt.
Cô nheo mắt ngắm ly nước qua cặp kính đen to sụ của mình, giường như thời tiết nắng nóng này không ảnh hưởng gì tới sự thưởng thức của cô.
“Chị yên tâm, tôi biết một chỗ có thể kiếm được quần áo cho chị. Nhưng e là giá có hơi cao một chút.”
Trương Tú Anh hớp một ngụm nước thong thả nói.
“Cao tôi cũng chấp nhận, cô mau dẫn tôi đi mua vài bộ.”
Nguyễn Anh bắt được cứu tinh liền đứng dậy kéo tay Trương Tú Anh.
“Không phải vội, ngay trong khách sạn này thôi có bán đầy đủ hết, nhưng giá thì chị sẽ phải lè lưỡi đó. Chị nên suy nghĩ cho kỹ trước khi bước vào”
Trương Tú Anh cảnh báo trước.
KHách sạn này cái gì cũng tốt, nên cả cách họ chặt chém khách hàng cũng rất tốt.
Bên cạnh bể bơi của khách sạn có một khu trung tâm thương mại tuy nhỏ nhưng có bày bán đầy đủ các mặt hàng phục vụ cho nhu cầu của du khách tới đây.
Tất nhiên giá cả của chúng thì khỏi nói đắt gấp hai, ba lần ở những nơi khác. Lý do mà khách sạn đưa ra là vận chuyển quá xa, chi phí mặt bằng cao, ít người mua nên muốn duy trì việc phục vụ này tất nhiên là phải tăng giá. Tất nhiên với hàng quần áo quân bị này khách sạn thừa biết mười người bước vào đó thì cả mười người đã không còn lựa chọn nào khác là phải mua chúng. Nếu không muốn chuyến đi tới tham quan sa mạc kết thúc bằng chuỗi ngày nằm dài trong phòng kéo rèm kín mít thì họ đành phải ngậm ngùi móc ví để mua quần áo thôi.
Nguyễn Anh cũng không ngoại lệ cố lướt một vòng quanh quầy quần áo nhìn vào giá những món đồ mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Đây là bán hàng hay giết người vậy?” Nguyễn Anh lẩm bẩm vừa đủ để Trương Tú ANh có thể nghe thấy.
“Là giết người đó, chị muốn làm ma đen thui hay ma xinh đẹp tùy chị chọn.” Trương Tú Anh ghé vào tại Nguyễn Anh vừa cười vừa nói.
“Dù sao thì chết cũng phải xinh.” Nguyễn Anh dứt khoát, sau đó cầm hai bộ quần áo ra quầy tính tiền với bộ mặt ỉu xìu không khác gì bánh đa tẩm nước.