Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 72: Chương 72: Anh chỉ lo cứu tình nhân tốt của anh




Cô không có ở đây? Đáy mắt chất chứa một phần lo âu, Nguyễn Chi Vũ giơ tay xe mạnh lưới sắt rỉ sét trước mắt ra một lỗ hổng lớn, anh tung người nhảy lên rồi lẻn vào công xưởng bỏ hoang.

Công xưởng bỏ hoang này ở ngoại ô Thành Bắc của thành phố A, phía đông có một cánh rừng, phía tây là một con sông lớn chảy qua.

Bây giờ là 11 giờ khuya, bốn phía đều đen nhánh, không có đèn đường, chỉ có vài ánh sao và một mặt trăng tròn trên đỉnh đầu, bởi vì chỗ này gần một con sông lớn nên bầu không khí rất lạnh lẽo ẩm ướt.

Diện tích của công xưởng bỏ hoang này là hơn một ngàn mét vuông, chỗ xe lớn có đặt máy móc hạng nặng bị bỏ hoang, có ba kho hàng lớn, hai phòng kiểm tra chất lượng, một phòng làm việc, cửa sổ ở bốn phía vách tường đã đổ nát bẩn thỉu, có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu.

Lưu Oánh Oánh và năm tên bắt cóc ở ngay tại bên kia xe lớn, nhưng Nguyễn Chi Vũ không tìm thấy Trần Tử Huyên, anh không thấy!

Anh cố bình tĩnh nhẹ bước chân đi đến chỗ mờ tối bên trong công xưởng, lục soát khắp các phòng...

Đột nhiên chóp mũi ngửi thấy mùi máu, Nguyễn Chi Vũ dừng chân, đôi mắt anh co rút nhìn về một gian phòng nhỏ ở phía trước bên tay phải.

Nắm chặt súng trên tay, cơ thể tựa vào vách tường bước nhanh đến gần, cánh cửa gỗ cũ kỹ màu đỏ trước mắt không có khóa, anh giơ tay trái ra nhẹ nhàng đẩy một cái, ánh mắt sắc bén xem xét bên trong.

Ngoài cửa sổ là ánh trăng yếu ớt chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy...

Một giây kế tiếp, đôi mắt anh lập tức trợn to, cũng không nhịn được nữa đã trực tiếp vọt vào.

Bên trong phòng làm việc xốc xếch cũ kỹ này có một vũng máu ở cái bàn gỗ dài, máu màu đỏ nhạt dọc theo chân bàn chảy xuống sàn nhà, máu tươi trộn lẫn với bùn đất nhìn thấy mà giật mình.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ u ám khó coi, anh mím chặt môi, tay phải giơ súng lên, vội kêu nhỏ: “Trần...”

Nhưng mà ánh mắt anh chợt ngẩn ra, chú ý tới sự bất thường. . truyen bjyx

Anh không thể tùy tiện nổ súng, trước khi chưa tìm được Trần Tử Huyên, anh không thể làm kinh động đám bắt cóc này, phải bảo đảm an toàn cho cô.

Anh muốn cô bình yên vô sự.

Căn phòng này mơ hồ vang lên một ít âm thanh thống khổ hổn hển, rất nhỏ.

Nguyễn Chi Vũ cảnh giác đi tới phía sau bàn làm việc, vẻ mặt thoáng chốc kinh ngạc, ánh mắt có điều suy nghĩ sâu xa nhìn Chu Thông hôn mê ngã dưới đất...

Chu Thông là chủ mưu bắt cóc, anh ta sao lại hôn mê ở chỗ này?

Nguyễn Chi Vũ ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm ơ chóp mũi, tâm trạng không cách nào kiềm chế được mà cáu kỉnh, anh chợt ngồi xổm xuống lôi Chu Thông dậy.

“Cô ấy ở đâu?” Nguyễn Chi Vũ hận không thể nổ một phát súng vào anh ta.

Chu Thông bị anh lôi mạnh dậy, đầu óc mơ hồ, sắc mặt tái nhợt không ngừng thở hào hển, mở mắt ra nhìn Nguyễn Chi Vũ với khuôn mặt hung ác khó coi trước mặt, nhưng anh ta đã không còn hơi sức chạy thoát.

Nguyễn Chi Vũ vô cùng không kiên nhẫn, tay phải dùng sức đè lên vết thương sau ót anh ta, áp cả khuôn mặt anh ta lên bàn.

“Trần Tử Huyên ở đâu!”

Vết thương bị anh đè chặt, lần này đau đến nổi Chu Thông phải rên nhẹ, run rẩy nói: “Tao, tao không biết...”

“Anh Nguyễn, cô Lưu đang ở chỗ xe lớn bên kia...” Mà lúc này những hộ vệ cùng lẻn vào phát hiện Nguyễn Chi Vũ ở bên này đã lập tức vọt vào, nói giọng gấp gáp.

“Anh Nguyễn, bây giờ chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, chúng tôi phát hiện trong công xưởng bỏ hoang này giấu rất nhiều...”

“Nguyễn Chi Vũ, tao đã chuẩn bị một đống thuốc nổ cho mày!”

Hộ vệ còn chưa nói hết câu, Chu Thông đã đột nhiên điên cuồng cười to.

Răng anh ta đầy máu, căm ghét rống to: “Nguyễn Chi Vũ, mày hại chết cha tao, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu!”

“... Mày có quyền lực tao không đối phó được mày, nhưng hôm nay tao muốn mày lấy mạng đổi mạng!”

Nguyễn Chi Vũ nghe đến đây, sắc mặt cũng ngạc nhiên hoảng sợ.

Chu Thông dùng hết khí lực cuối cùng móc điều khienr từ xa ở trong túi ra, ánh đèn đỏ không ngừng lóe lên, ngón tay hung ác đè ấn xuống.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, anh giơ tay trái ra định đoạt lấy hộp điều khiển từ xa trên tay anh ta, hộ vệ cũng lập tức xông lên phía trước giúp anh áp chế anh ta.

Hộp điều khiển từ xa rơi ra khỏi tay Chu Thông, anh nhấc chân lên đạp một cái.

Một kho hàng ở hướng bắc vang lên tiếng nổ ầm thật lớn!

... Hết thảy đều đã quá muộn.

Ngay sau đó là liên tục phát nổ, âm thanh rung động vang khắp chân trời, cả căn xưởng cũng bắt đầu lảo đảo sắp sập.

Chỉ chốc lát sau, bầu trời bốc lên luồng khói dầy đặc, ánh lửa màu vàng như rồng bay lên, trong đêm tối ở đây càng có vẻ chói mắt.

“Anh Nguyễn, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, xưởng sẽ sập đổ...” Hộ vệ lo lắng hướng la lên với Nguyễn Chi Vũ.

Trước mặt cũng có hai tên hộ vệ chạy tới: “Anh Nguyễn, kẻ bắt cóc đã bị chúng ta khống chế, cô Lưu cũng được chúng tôi mang ra ngoài rồi, đi nhanh lên!”

Mọi người nhìn về phía hỏa hoạn tràn lan ở phía đông, lòng cũng hoảng loạn.

Đám người Lê Hướng Bắc mai phục ở bên ngoài công xưởng, vốn đang chờ đợi thời cơ thì lại đột nhiên nhìn thấy hỏa hoạn, họ đều hoảng sợ trố mắt nhìn nhau.

Anh ta đã không thể để ý tới nhiều như vậy, lập tức phái người tiến lên bắn liên tiêp vào khóa sắt trước mặt, khóa gảy lìa, cảnh sát phía sau cũng vội vàng vọt vào cứu viện.

Đây vốn là công xưởng bỏ hoang, những nguyên liệu bỏ hoang kia trong nháy mắt đã bị đốt sạch, đùng đùng đùng...

Nguyên liệu bằng thiết và cửa sổ thủy tinh ở bốn phía không ngừng phát ra tiếng nổ khiến lòng người sợ hãi.

Thế lửa nhanh mạnh chậm rãi lan tràn, bức tường cũ kỹ phát ra tiếng xào xạc.1

Lê Hướng Bắc trợn to hai mắt nhìn về phía cột đá lớn từ từ nghiêng xuống ở phía trước, kinh hãi rống to: “Chi Vũ, lập tức rút lui! Xưởng sắp sập rồi...”

“Hai người nâng bàn gỗ lên ngăn cản ngọn lửa, lao ra từ cửa bên kia...”

“Không được! Thế lửa trước cửa quá lớn, không chịu nổi!”

Trong thời khắc sinh tử tồn vong, giọng ai nấy đều kinh hoảng thất thố loạn thành một mảnh.

Ngọn lửa rất nhanh đã cắn nuốt, lan tràn xung quanh bọn họ, nhiệt độ nóng cháy làm cho gò má bọn họ và thân thể nóng bừng, ánh sáng nóng bỏng vô cùng nhức mắt.

“Đi ra từ cửa sau bên kia, nhanh, nhanh lên một chút!” Có người hoảng sợ kêu to.

“Anh Nguyễn, không kịp rồi!”

Hai hộ vệ nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ nhíu chặt chân mày vẫn còn chầm chờ ở trong căn phòng này thì trực tiếp kéo tay anh đi ra bên ngoài.

“Các cậu đi trước...”

Nguyễn Chi Vũ hất bọn họ ra, giữa hai lông mày lộ ra một phần cố chấp, khói dầy đặc khiến cho giọng anh trở nên khàn khàn.

Trần Tử Huyên đâu?

Cô ở đâu?

Đoi mắt hộ vệ bất ngờ kinh hãi, thấy Nguyễn Chi Vũ lại vọt vào đám lửa thì hai người cũng không đoái hoài tới cái gì mà kính trọng, lập tức cứng rắn lôi cánh tay Nguyễn Chi Vũ kéo anh ra...

Nhưng mà không cần bọn họ đi ngăn cản, cột đá lớn trước mặt đã ầm ầm ngã xuống.

Cát bụi bay lên làm cho bọn họ không cách nào mở mắt ra, ngọn lửa lập tức lan đến bên cạnh họ, da thịt cả người nóng bỏng...

“Bây giờ phải làm sao?” Một hộ vệ hoảng sợ không nghĩ được gì.

Làm thế nào đây...

Đặt mình vào trong ngọn lửa này, đã không còn đường lui.

Chỉ có thể chờ chết.

Thời gian vào giờ khắc này tựa như ngừng lại, thanh âm phát nổ, bốn phía vang lên tiếng keu gào kinh hoàng, còn có...

Bịch một tiếng.

Một cây dao nhỏ rơi xuống đất phát ra thanh âm trong trẻo vô cùng nhỏ.

“Cứu tôi...”

Trong căn phòng nhỏ phát ra giọng nói yếu ớt của phụ nữ: “Tôi ở chỗ này, cứu tôi...”

Trong ngọn lửa, Nguyễn Chi Vũ giống như là cảm giác được cái gì, anh chợt quay đầu...

Công xưởng bỏ hoang lớn như vậy ầm ầm sụp đổ.

Rạng sáng yên tĩnh, tiếng đinh tai nhức óc không ngừng chậm rãi phát ra, bầu trời bốc lên một màn bụi bậm màu đen vét sạch chu vi mười mét.

Chấn động to lớn khiến cho người bên ngoài công xưởng bỏ hoang lập tức nằm bò xuống, lòng cũng run lên.

Sau đó là một khoảng yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.

“Chi Vũ!”

Tay trái Lê Hướng Bắc bịt mũi, vội vàng từ dưới đất bò dậy nhìn quanh bốn phía, mà công xưởng bỏ hoang trước mắt đã thành một bãi phế tích.

vẫn còn không ít ngọn lửa đang cháy, trong đêm đen nhánh, bọn họ không cách nào thấy rõ tình huống.

“Mở tất cả đèn xe lên!”

Lê Hướng Bắc vừa nói lời này ra khỏi miệng thì đã chú ý tới dòng sông phía tây bên kia có chút động tĩnh.

Cảnh sát và những người khác vội vàng chạy tới bên kia:, “Chi Vũ đâu?”

Trong dòng sông đen nhánh có bóng người bơi tới, những người vừa thoát chết trong gang tấc lập tức men theo bờ sông đi lên, liên tục thở hổn hển.

Mới vừa rồi bọn họ thật sự nghĩ là chết chắc.

“Anh Nguyễn ở phía sau...” Hộ vệ lấy hơi trả lời ngay.

Bọn họ bị ngọn lửa bao vây lại, trước sau không có đường lui, cửa sổ thủy tinh bởi vì vụ nổ mà vỡ vụn đầy đất, Nguyễn Chi Vũ dẫn bọn họ xông vào đám cháy, nảy thẳng ra cửa sổ phía tây đi ra ngoài, bên ngoài chính là dòng sông.

Lúc này mới khó khăn tránh được một kiếp.

Thủ đoạn của Nguyễn Chi Vũ hung ác, không kể tình người, nhưng bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo anh, bởi vì anh sẽ không dễ dàng vứt bỏ đồng đội của mình, bởi vì anh có năng lực giải cứu bọn họ trong lúc hốt hoảng.

“Chi Vũ, cậu không sao chứ?”

Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ cuối cùng bơi đến bên bờ, ánh mắt nhìn chằm chằm bãi phế tích trước mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nguyễn Chi Vũ không trả lời anh ta mà từ leo lên bờ đứng dậy, cả người ướt rũ rượi nhưng ánh mắt vãn nhìn về phía bãi phế tích trước mắt, hai tay nắm chặt thành quyền.

“Có nhìn thấy Trần Tử Huyên hay không?” Giọng anh khàn khàn, không biết là sặc nước sông hay vì đè nén một ít ưu tư.

Vẻ mặt Lê Hướng Bắc ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Lần tai nạn này cũng không có người thương vong, ngay cả những kẻ bắt cóc và Chu Thông cũng được bọn họ mang ra ngoài, chẳng qua là...

Cô...

Tại sao không có cô.

“Cô ấy ở đâu?”

Nguyễn Chi Vũ chợt quay đầu trực tiếp kéo cổ áo Chu Thông, vô cùng tức giận xách anh ta lên.

Lúc nãy trong căn phòng nhỏ đó rõ ràng có dấu vết từng đánh nhau, Chu Thông bị người tập kích, vậy Trần Tử Huyên đâu, cô ở nơi nào?

“Chi Vũ...” Đột nhiên một giọng phụ nữ yểu điệu run rẩy vang lên.

Lưu Oánh Oánh giống như là bị dọa sợ, cô ta chạy lên trước, cả người ôm lấy lưng anh, ôm thật chặt: “Em biết mà, em biết anh nhất định sẽ tới cứu em, em rất sợ...”

Áo cô ta xốc xếch, không kìm được khóc lớn lên.

Mà lúc này, một chiếc xe phía sau bọn họ vội vàng chạy tới.

“Cậu chủ Chi Vũ, cậu sao rồi, có bị thương không?” Quản gia của nhà họ Nguyễn xuống xe, gương mặt lo âu chạy tới.

Mà bên trong một chiếc Maybach màu đen khác, Triệu Dịch Kiệt cũng vội vàng chạy tới.

“Nguyễn Chi Vũ, Tử Huyên đâu!”

Khi nhìn thấy Lưu Oánh Oánh, đôi môi cắn chặc của Triệu Dịch Kiệt lộ ra sự giễu cợt: “Anh chỉ lo cứu tình nhân của mình, Nguyễn Chi Vũ đều là ngươi! Là bởi vì thủ đoạn xử lý cua anh quá tuyệt tình, đắc tội nhiều người như vậy mới hại cô ấy...”

Triệu Dịch Kiệt nhìn chung quanh một vòng, nhất là khi nhìn thấy vẻ chột dạ của Lê Hướng Bắc, anh ta giận dữ, giơ quả đấm vung mạnh vào má trái Nguyễn Chi Vũ: “Trần Tử Huyên ở đâu, anh không để ý cô ấy sông chết, bỏ mặc cô ấy!”

Cô ở nơi nào...

Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, lại có chút mê mang, anh không tránh né, má trái bị đánh có máu bầm.

Mới vừa rồi anh ở biển lửa trong hình nhưcó nhìn thấy một nam một nữ...

“Thì ra anh tới cứu Lưu Oánh Oánh...” Xa xa, một người phụ nữ ở lòng sông nhìn chăm chú vào bên bờ.

“Bảo bảo, không thể ở trong nước quá lâu.”

Dòng sông đen nhánh, người đàn ông ra sức kéo cô bơi về một hướng khác...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.