Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 71: Chương 71: Đời này mày sẽ không còn được gặp lại cô ta




“Cứu mạng!” Người phụ nữ bị bắt về co rúm ở một góc, cả người run rẩy cầu xin tha thứ: “Đừng mà, đừng mà...” Gương mặt bị đánh sưng đỏ, mái tóc dài xốc xếch thê thảm không chịu nổi.

“Có phải các người muốn tiền hay không, các người muốn bao nhiêu, tôi có thể đưa cho các người.”

“Đừng đụng vào tôi, tránh ra, tránh ra đi...” Cô ta hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, câu chữ run run không mạch lạc.

“Im miệng, đồ lắm mồm!”

Khuôn mặt người đàn ông cường tráng đầy vẻ khó chịu, nắm lấy mái tóc dài của cô ta kéo ra, cơ thể đàn ông vừa dày vừa nặng nhào vào lên trên người cô ta, hai tay vội vàng xé áo cô ta...

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cửa sắt to đang đóng kín đột nhiên bị kéo mở ra kêu keng một tiếng.

Một người đàn ông mặc lễ phục màu đen kéo theo một người phụ nữ trở lại.

“Hai Lưu Oánh Oánh?”

Trần Tử Huyên bị người đàn ông mặc lễ phục áp chế, cô lo lắng ngẩng đầu, đập vào mắt là công xưởng bỏ hoang đầy bẩn thỉu, bên kia là Lưu Oánh Oánh đang bị một người đàn bò rạp trên người, cô bất ngờ hoảng sợ.

“Buông tôi ra!”

Trần Tử Huyên giãy giụa, cô bị người đàn ông kia bóp cằm, đối phương rõ ràng giật mình, nheo mắt lại dò xét cô người phụ nữ dưới đất.

“Quan tâm nhiều vậy làm gì, lên cả hai đi, quay một đoạn gửi cho thằng chó Nguyễn Chi Vũ kia, nó thật sự cho là chúng ta dễ ức hiếp sao, cho nó nhìn phụ nữ của nó ở trên người chúng ta mất hồn cỡ nào.”

Sắc mặt của người đàn ông cường tráng đè trên người Lưu Oánh Oánh đỏ bừng, bàn tay không kịp chờ đợi mà dày xéo trên thân thể cô ta.

“Đừng mà, đừng đụng vào tôi, tôi cầu xin anh, thả tôi ra...” Lưu Oánh Oánh nhìn tên lưu manh trên người mình, đáy lòng có một trận buồn nôn, sợ đến mức run rẩy.

Cô ta uốn éo người nhưng lại chọc cho động tác của đối phương càng trở nên gấp gáp, nắn bóp cơ thể trắng nõn của cô ta tạo ra những vết tím bầm.

Khuôn mặt Lưu Oánh Oánh đầy nước mắt, nghiêng đầu kêu to: “Trần Tử Huyên, cứu tôi, cứu tôi với...”

“Trần Tử Huyên?”

Lúc người đàn ông mặc lễ phục màu đen nghe thấy cái tên này, vẻ mặt anh ta kinh ngạc ngẩn người.

Ngay sau đó bấm bàn tay đang nắm lấy cổ tay Trần Tử Huyên càng siết chặt hơn, anh ta trợn mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ.

“Thì ra cô chính là vợ của Nguyễn Chi Vũ.”

Anh ta cắn răng phun ra một câu, giọng nói âm u lộ vẻ căm ghét.

Trần Tử Huyên bị anh ta trợn mắt nhìn hung ác, trong lòng sinh ra một chút kinh hoàng: “Các người muốn làm gì?” Cô ra sức giãy giụa nhưng không chống nổi sức lực người đàn ông này.

“Ha ha ha... Tôi nghe nói người phụ nữ Nguyễn Chi Vũ lấy về đã mang thai, mang thai con của nó...” Nụ cười của anh ta âm u đáng sợ.

“Đưa ống kính video lại chỗ tao...” Anh ta quát người đàn ông phía trước một tiếng.

“Tao muốn mổ lấy đứa con hoang này ra!”

“Tao muốn đưa thi thể thai nhi còn chưa thành hình này cho Nguyễn Chi Vũ...” Anh ta cầm lên một cây dao gọt trái cây nhìn về phía bụng cô.

Trong xưởng bỏ hoang tối tăm tĩnh lặng, giọng nói âm u kinh khủng kia không ngừng vang vọng, vang vọng... Trên đỉnh đầu là một ngọn đèn tàn cũ kỹ lắc lư lảo đảo, con dao dưới ánh đèn lờ mờ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Kim loại lạnh như băng, lưỡi đao bén nhọn vòng vo trên bụng cô...

Trần Tử Huyên hoảng sợ, sắc mặt tái xanh, cả người cô cứng ngắc: “Đừng, đừng động đến con tôi...”

Đừng mà...

“Đã xác định, thư nặc danh gần đây Lưu Oánh Oánh nhận được là do Chu Thông, em trai của Chu Hải viết, hai anh em bọn họ vì cha là Chu Thành tuần trước nhảy lầu tự sát ở chi nhánh công ty Venice mà ghi hận cậu trong lòng, vẫn luôn chờ đợi thời cơ để trả thù...”

“Bọn họ thừa dịp tối nay là lễ kỷ niệm của tập đoàn đến bắt Lưu Oánh Oánh đi, có phải vì muốn đả kích cậu...”

Lê Hướng Bắc vội vã chạy tới, nhân viên cảnh sát cũng khẩn cấp phái người lục soát khắp nơi.

Không phải Lưu Oánh Oánh.

Điện thoại di động của Nguyễn Chi Vũ nhận được một đoạn video ngắn.

“Anh Nguyễn, điện thoại di động của anh có phải đã nhận được tin tức gì của tên bắt cóc hay không, chuyện cô Lưu bị cưỡng ép bắt giữ...” Nhân viên cảnh sát đứng đứng bên cạnh nhìn anh.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ cực kỳ khó nhìn, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của mình.

Anh nhận ra khuôn mặt này, cho dù người khác phẫu thuật thẩm mỹ giống đến đâu thì anh cũng vẫn nhận ra được.

Không phải Lưu Oánh Oánh mà là Trần Tử Huyên.

Đám người của Chu Hải thật sự đã bắt cô...

“Chi Vũ, bây giờ cậu định đi đâu?”

Lê Hướng Bắc nhìn thấy sắc mặt anh khó coi, không nói một lời đã ngồi vào trong xe, dáng vẻ thế kia giống như là đang vội muốn đi tới chỗ nào đó.

“Anh Nguyễn, có phải anh đã biết manh mối gì hay không?”

Mấy nhân viên cảnh sát đặc vụ cũng vội vàng đi theo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàm phán với bọn xấu nhất định phải bình tĩnh, bảo đảm con tin được an toàn.”

Nguyễn Chi Vũ không trả lời bọn họ, chân đạp cần ga đến lút cán, chiếc xe nhanh chóng chạy vào đường cái, xe chạy cực nhanh, vượt qua từng chiếc xe khác ở những vị trí hiểm hóc...

“Tối nay cô chủ quả thật có đến tiệc rượu, có người đã nhận nhầm cô ấy là Lưu Oánh Oánh, dẫn cô ấy vào sảnh...”

Mà lúc này, bên trong xe máy truyền tin không ngừng truyền tới từng tiếng báo cáo.

“Sau khi phân tích so sánh vết máu để lại cạnh chiếc xe biển EC5620 ở bãi đậu xe khách sạn, xác định chính là máu của cô chủ...”

Những tin tức này khiến cho sắc mặt người lái xe từ từ trầm xuống.

Nguyễn Chi Vũ mím chặt môi cầm chặt tay lái, anh chợt đánh vòng khiến cho chiếc xe quẹo cua rất gắt, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra từng tiếng chói tai.

Kít.

Cấp tốc thắng xe làm cho chiếc xe rung lắc một trận.

Mà cửa xe đã bị Nguyễn Chi Vũ bật mở, anh vội chạy ra ngoài.

Đám người Lê Hướng Bắc choáng đầu hoa mắt một trần rồi cũng vội vàng mở cửa xe lập tức đuổi theo bước chân anh.

Bệnh viện, Nguyễn Chi Vũ tới đây hẳn là tìm Chu Hải.

“Anh Nguyễn, Chu Hải vẫn chưa tỉnh lại, không hỏi được tình hình...” Nhân viên cảnh sát sau lưng chạy đến bên cạnh anh nói.

Bọn họ cảm thấy bây giờ chạy tới đây cũng không có tác dụng gì.

Cao ốc bệnh viện, thang máy nhanh chóng lên cao, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

“Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hung ác, sải dài bước đi thẳng tới phòng bệnh đầu tiên bên tay trái, trước phòng bệnh này có hai nhân viên cảnh sát đang canh giữ.

Mà anh lại đột nhiên tiến lên dùng tốc độ cực nhanh cướp lấy cây súng lục vắt bên hông một nhân viên cảnh sát.

Nhân viên cảnh sát còn lại không rõ tình huống, cảnh giác rút súng ra chĩa về phía anh uy hiếp, đám người của Lê Hướng Bắc phía sau vội vàng chạy tới, quát: “Dừng tay.”

Lê Hướng Bắc vừa nói dứt câu, cửa phòng bệnh bị đá một cước văng ra.

“A!”

Trong phòng bệnh có y tá đang đổi thuốc cho Chu Hải, cô ấy nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ đột ngột xông tới giơ cao súng lục thì hoảng sợ kêu to.

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu!”

Tay trái của Nguyễn Chi Vũ nhấc cổ Chu Hải trên giường bệnh lên, tay phải nhắm thẳng họng súng vào huyệt thái dương của anh ta hỏi nhanh.

“Chi Vũ, cậu giết anh ta cũng vô ích, trước đó anh ta bị cậu đánh mất máu hôn mê, cậu bình tĩnh chút đi.”

Lê Hướng Bắc chạy vào nhìn thấy cảnh này thì kinh hoảng, lập tức khẩn trương khuyên anh.

“Anh Nguyễn, anh làm như vậy là không đúng quy định...” Nhân viên cảnh sát ở phía sau thấy anh cầm súng uy hiếp thì đáy lòng cũng vô cùng hoảng sợ.

“Tao hỏi mày một lần cuối cùng, cô ấy bây giờ đang ở đâu?”

Nguyễn Chi Vũ híp mắt lại hung tợn dò xét người đàn ông sắc mặt yếu ớt trên giường bệnh, sau đó anh vung tay vứt sạch ống dưỡng khí và các thiết bị truyền nước biển của Chu Hải, xách cả người anh ta từ trên giường bệnh lên.

Chu Hải giống như bị sặc, luôn miệng ho khan, cuối cùng cũng vô lực mở mắt ra.

Lê Hướng Bắc lo lắng định bước lên ngăn cản nhưng Nguyễn Chi Vũ đã ném Chu Hải vào một góc phòng bệnh, cơ thể nặng nề ngã xuống đau đến nổi Chu Hải phải khó chịu thở hổn hển.

“Anh Nguyễn, anh không thể làm như vậy!”

Nhân viên cảnh sát bước tới kéo lấy cánh tay anh: “Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là cứu người chứ không phải là...”

Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ vô cùng không kiên nhẫn gạt nhân viên cảnh sát ra sau, anh tiến lên một bước, chân phải không chút lưu tình đạp lên cánh tay trái đang bị thương của Chu Hải, lần này đau đến nổi Chu Hải phải kêu gào thành tiếng: “Đau...” Anh ta lập tức mở to hai mắt.

“Anh lập tức đưa cô ấy về cho tôi!”

Nguyễn Chi Vũ giơ họng súng đen ngòm lên nhắm ngay mi tâm anh ta, giọng anh thanh âm, cảnh cáo từng chữ một.

Sắc mặt Chu Hải tái nhợt giống như bị giật mình vậy.

Ngay sau đó anh ta lập tức cười to lên: “Nguyễn Chi Vũ, mày rất để ý đến Lưu Oánh Oánh đó, thứ người như Nguyễn Chi Vũ mày mà cũng biết quan tâm đến... khụ khụ khụ...”

Giọng anh ta khàn khàn, kích động ho khan, đôi mắt tràn đầy hận ý nhìn thẳng vào anh: “Em trai tao bắt cô ta đi, nó sẽ giết chết cô ta, đời này mày sẽ không còn được gặp lại cô ta nữa đâu.”

Đùng đùng đùng!

“Đừng, đừng nổ súng!”

Lê Hướng Bắc gấp gáp kêu to, nhưng anh ta lại không kịp ngăn cản, đạn liên tục bắn về phía Chu Hải, tiếng súng kinh hoàng chói tai, bốn phía thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, lòng người bàng hoàng.

Đạn bắn vào những chỗ hiểm hóc sát bên đầu Chu Hải, chỉ cần hơi lệch một chút thì anh ta sẽ lập tức bể đầu.

Cả người Chu Hải run rẩy không thôi, anh ta hoảng sợ tiểu ra ướt chân...

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, anh ngồi xổm xuống, tay trái bóp cổ Chu Hải, tay phải vẫn cầm súng, bên trong vẫn còn một viên đạn cuối cùng.

“Cô ấy ở đâu?”

11 giờ khuya, tiếng còi xe cảnh sát kêu ầm ĩ trên đường cái, xe cộ qua lại và người đi đường ở bốn phía đều không nhịn được thò đầu nhìn quanh, đoán xem đã xảy ra chuyện lớn gì.

Cảnh sát đi tới một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, nhanh chóng bao vây khu vực này lại.

Nguyễn Chi Vũ là người đầu tiên xuống xe, nhân viên cảnh sát phía sau lo lắng nhắc nhở anh: “Đừng vào, ở đây đã có chúng tôi...”

Dù sao anh cũng là cậu chủ nhà họ Nguyễn, những con em nhà giàu này bình thường chỉ biết vui chơi, nếu xảy ra chuyện gì mọi người cũng không chịu nổi trách nhiệm.

“Cảnh sát Trần, các người ở lại chỗ này trông chừng, người của chúng tôi sẽ xử lý...”

Lê Hướng Bắc nói với cảnh sát phụ trách, rất nhanh sau lưng anh ta đã có một nhóm hộ vệ sắc mặt lạnh lùng đầy uy nghiêm chạy tới theo thứ tự ngay ngắn.

“Các cậu thăm dò tình hình phía trước cho cậu Nguyễn, các cậu chờ thời cơ hành động, con tin an toàn là điều ưu tiên.” Lê Hướng Bắc phân phó bọn họ, còn không quên bổ sung một câu: “Lúc cần thiết có thể nổ súng.”

“Dạ.”

Một nhóm hộ vệ phân tán lẻn vào công xưởng bỏ hoang trước mặt, trong đêm tối, bọn họ vẫn có thể hành động tự nhiên, rõ ràng không phải hộ vệ bình thường.

“Cảnh sát Trần, thật vui vì tối nay được mọi người giúp đỡ, nhưng nơi này do chúng tôi định đoạt.”

Lê Hướng Bắc vô cùng thuần thục lên nòng khẩu súng của mình, anh ta lạnh lùng căn dặn kỹ càng từng tiếng, giọng nói không còn sự ngả ngớn như ngày thường, từ trước đến nay bọn họ đều không phải là người bình thường.

Anh ta không biết Nguyễn Chi Vũ gấp như vậy rốt cuộc là vì Lưu Oánh Oánh hay là Trần Tử Huyên.

Nhưng anh ta biết Chu Hải và Chu Thông sẽ không có kết quả tốt.

Bọn họ đã động chạm vào thứ không nên động...

Đêm nay chắc chắn không như bình thường, những bóng người kia ẩn núp như ma quỷ vậy, họ đều chờ cơ hội để hành động.

Mà lúc này, Nguyễn Chi Vũ đã nhanh nhẹn vọt qua tường rào.

Anh vững vàng rơi xuống đất, tay phải nắm chặt súng lục, tựa người vào vách tường, ánh mắt sáng như đuốc nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đầy bụi bặm.

Trong ánh đèn mờ tối, có hai người đàn ông đang trông chừng phía trước, chính giữa có ba người đàn ông ngồi thành vòng tròn uống rượu ăn đậu phộng, bên cạnh bày một máy DV.

Có lẽ những người này cho tới bây giờ cũng không nghĩ rằng nhanh như vậy đã bị người ta tìm được hang ổ, họ vẫn đang nhàn nhã nói chuyện phiếm.

Mà ở dây chuyền lắp ráp cơ khí cũ phía bên góc trái có một người phụ nữ quần áo xốc xếch bị dây thừng to trói chặt, cả người trông vô cùng thê thảm, đó là Lưu Oánh Oánh.

Nhưng mà...

Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ đột nhiên kinh sợ, tay phải cầm súng lục bỗng dưng siết chặt.

Cô đâu?

Lưu Oánh Oánh bị trói lại, còn Trần Tử Huyên đâu?

Cô không có ở đây sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.