Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, anh sải bước đến nhìn chiếc kia Bentley màu trắng phía trước, mới vừa rồi anh cảm giác được bên này...
“Ai ở đó?” Lê Hướng Bắc cũng vội Việt Naàng khẩn trương đi tới.
Bọn họ nhìn xung quanh một vòng, bốn phía lại trống rỗng không có ai...
“Cứu, cứu mạng...”
Mà ngay lúc này, cửa ra vào ở hướng đông hầm đậu xe có một người phụ nữ vội vã chạy tới bên này.
Dáng vẻ cô ta giống như là bị dọa sợ, vừa chạy vừa thở hổn hển lo lắng kêu to: “Anh Nguyễn, Oánh Oánh bị người ta bắt đi rồi, xin anh hãy giúp tôi một tay...”
Là người quản lý của Lưu Oánh Oánh, Annie.
Nguyễn Chi Vũ không thèm nhìn lấy cô ta một cái, khuôn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt có chút cố chấp đảo quanh bốn phía.
“Anh Nguyễn, những người đó cầm súng uy hiếp, tôi thật sự, thật sự không có biện pháp, xin anh giúp...” Khuôn mặt Annie đầy lo âu nhìn anh, nói chuyện có chút cà lăm.
“Xảy ra loại chuyện này cô nên báo cảnh sát xử lý.” Lê Hướng Bắc tốt bụng mở miệng, sắc mặt anh ta nhàn nhạt, cũng không quá để ý tới chuyện Lưu Oánh Oánh bị người ta bắt đi.
Thế giới này rất thực tế, mà bọn họ lại không phải nhà từ thiện.
Annie vội vàng lấy mấy bức thư từ trong túi xách ra, khẩn trương nói: “Anh Nguyễn, gần đây Oánh Oánh thường xuyên nhận được một vài tin nhắn đe dọa nặc danh, ban đầu chúng tôi cho rằng là antifan và vài người khác làm giả nhưng sau đó chúng tôi lại phát hiện không phải vậy...”
“Những tin nhắn nặc danh này nhằm vào tập đoàn IP&G và anh...”
Lê Hướng Bắc nghe được những lời cô ta nói lập tức biến sắc, vội cầm lấy thư đe dọa nặc danh trên tay Annie.
Những bức thư này nhìn từ chữ viết thì là cùng một người viết, hơn nữa Annie cũng không nói láo, những bức thư này đúng là nhằm vào Nguyễn Chi Vũ và tập đoàn.
[Người đàn ông của mày là thứ cặn bã lòng lang dạ sói.]
[Tập đoàn IP&G đuổi cùng giết tận bọn tao, đáng chết nhất là mày và Nguyễn Chi Vũ.]
[Người phụ nữ đê tiện, tao muốn giết chết mày, tao sẽ cho tất cả mọi người đều biết Nguyễn Chi Vũ bị đội nón xanh, để cho mặt mũi nó mất sạch, khiến nó phải hối hận.]
Nhất là chữ cuối cùng được viết với lực đạo rất hung hăng, tờ giấy cũng bị vạch rách.
Chỉ nhìn cũng có thể cảm nhận được nỗi căm ghét kia, đáy lòng Lê Hướng Bắc không khỏi khẩn trương lên.
Đây rốt cuộc là do ai viết...
“Chi Vũ...” Lê Hướng Bắc cầm lấy những bức thư này đi tới gần Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ đang ngồi xổm, anh tìm được ở phía sau chiếc Bentley màu trắng một vết máu, ngón tay thon dài khẽ chạm vào vết máu đó, nó vẫn chưa khô lại...
Mới vừa rồi bên này thật sự có người.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp nhìn vết máu, đáy lòng không khỏi cảm thấy rất phiền não.
“Chi Vũ, nhìn những thứ này một chút đi.” Lê Hướng Bắc không biết tại sao anh lại đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa những bức thư trên tay tới trước mặt anh.
Xem ra chuyện Lưu Oánh Oánh bị bắt quả thật có liên quan tới Nguyễn Chi Vũ.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ lạ đứng thẳng người dậy, sắc mặt anh lạnh lùng giống như không quá để ý, chỉ tùy ý nhìn lướt qua mấy bức thư một cái.
Quay đầu nhìn về Annie, anh dùng giọng lạnh lùng trong trẻo nói một câu: “Tôi không phải là cảnh sát.”
Sắc mặt Annie trắng bệch, người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy.
Nhưng sự việc quan trọng, cô ta run rẩy tiếp tục cầu khẩn: “Anh Nguyễn, Oánh Oánh của chúng tôi cũng đi theo anh nhiều năm vậy rồi, trước đó có thể Oánh Oánh đã đắc tội anh, có hiểu lầm gì, tôi thay mặt cô ấy nói lời xin lỗi với anh... Bây giờ tính mạng cô ấy đang bị đe dọa, anh đại nhân đại lượng phái người đi tìm cô ấy đi, tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện...”
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ hơi do dự nhìn ra sau lưng.
Nhìn về phía người đàn ông đã mất máu hôn mê ngã xuống đó, anh cau mày như đang nghĩ tới điều gì, bước dài trực tiếp đi đến chiếc xe bên kia.
“Phát hiện cái gì?” Lê Hướng Bắc nhận ra sắc mặt anh có chút lo âu.
“Cậu ở lại xử lý...” Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ lạnh dần, trầm giọng mở miệng.
Nói xong, anh giống như không có kiên nhẫn phí thời gian ở chỗ này, giật lấy chìa khóa xe của Lê Hướng Bắc, ngồi vào ghế tài xế rồi trực tiếp chạy vùn vụt như bay bỏ đi.
Khuôn mặt Lê Hướng Bắc ngơ ngác nhìn đuôi xe dứt khoát chạy đi: “Gấp như vậy là chạy về nhà họ Nguyễn sao?”
“Anh Nguyễn, Oánh Oánh thì sao? Anh, tại sao anh có thể...”
Annie kinh ngạc không phản ứng kịp, người đàn ông này anh thậm chí ngay cả quan tâm hỏi han một câu cũng không có, chỉ như vậy đã bỏ đi.
“Báo cảnh sát đi, Lưu Oánh Oánh bị bắt đi có thể có liên quan tới họ Chu...”
Lê Hướng Bắc thấp giọng mở miệng, anh ta quay đầu, ánh mắt phức tạp dò xét người đàn ông đã mất máu hôn mê kia.
Anh ta cầm điện thoại di động lên liên lạc với cảnh sát, bảo bọn họ xử lý sự kiện tập kích và vụ Lưu Oánh Oánh bị bắt cóc.
Tập đoàn IP&G lại bị Nguyễn Chi Vũ thay máu, những người lớn tuổi cắm rễ trong tập đoàn vốn đã không cam lòng, bọn họ hận Nguyễn Chi Vũ nhưng lại không dám trực tiếp ra tay với anh, vậy thì...
Người bên cạnh Nguyễn Chi Vũ tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu bọn họ trả thù đầu tiên...
“Cô chủ đâu?”
Nguyễn Chi Vũ lái xe vội vàng chạy về nhà họ Nguyễn, nhìn nữ giúp việc trước mặt, anh mở miệng câu đầu tiên đã hỏi hành tung của Trần Tử Huyên.
Bây giờ là 9:30 tối, nữ giúp việc thấy sắc mặt Nguyễn Chi Vũ không tốt thì lập tức khẩn trương mở miệng: “Cô chủ dùng xong bữa tối vẫn luôn ở trong phòng ngủ.”
Trước đó Nguyễn Chi Vũ đã phân phó bọn họ phải nhìn chằm chằm Trần Tử Huyên, không cho phép cô ra khỏi cửa, buổi tối sau 10 giờ phải trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nguyễn Chi Vũ nghe nói cô ở phòng ngủ, sắc mặt lạnh lùng mới hòa hoãn một ít.
Anh bước dài bước trực tiếp đi về biệt thự phía đông nhưng vừa bước vào phòng, bầu không khí lạnh tanh khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Trần Tử Huyên sớm như vậy đã ngủ?
Cô làm gì ngoan như vậy.
Tâm trạng không khỏi có chút phiền não, anh bước nhanh hơn, trực tiếp lên hai lầu đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bên trong phòng ngủ rộng rãi ánh đèn sáng choang, hết thảy vãn được trưng bày chỉnh tề như thường, nhưng mà...
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lập tức thay đổi, anh mím chặt môi vội sãi bước đi đến phòng tắm, rầm một tiếng, cửa phòng tắm rung rung, bên trong trống rỗng...
Người đâu?!
Thư phòng nhỏ phía bên phải, phòng thay đồ, sân thượng... đều không có người.
“Cậu chủ Chi Vũ, chúng tôi thật sự không biết...” Nữ giúp việc biết được Trần Tử Huyên không thấy đâu thì sợ run.
“Sau khi cô chủ dùng xong bữa tối thì lập tức trở về phòng ngủ, cũng không có nói với chúng tôi...”
Bác Phương luôn phụ trách chăm sóc cho sinh hoạt của Trần Tử Huyên vội vã chạy tới, giọng nói không nén được lo âu: “Chúng tôi đã tìm một lần khắp nhà họ Nguyễn cũng không tìm được cô chủ, lính gác cửa cũng không thấy ghi chép cô chủ đi ra ngoài...”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ rất khó coi: “Nuôi một đám các người, vậy mà một người cũng không trông chừng được!”
“Phái người ra ngoài lập tức tìm cho tôi!”
“Dạ, dạ...” Một đám người làm hoảng sợ gật đầu.
Đúng lúc tối nay là tiệc rượu của tập đoàn, ông cụ Nguyễn và quản gia đều ở tiệc rượu bên kia, bình thường những người giúp việc này cũng tương đối kính sợ anh nhưng lần này toàn bộ người giúp việc của nhà họ Nguyễn đều nơm nớp lo sợ, một trận hốt hoảng.
Đêm yên tĩnh, vầng trăng tròn lơ lửng trên cao, Nguyễn Chi Vũ đứng lặng ở hành lang cổ kính tinh xảo, anh không nhịn được cầm điện thoại di động lên, thứ nghe được lại là từng tiếng nói máy móc lạnh như băng trả lời.
Cô tắt máy!
Anh híp mắt, cúi đầu nhìn về phía vết máu trên ngón tay mình, tức giận siết lại thành quyền.
Cô đi đâu?
“Cậu chủ Chi Vũ, camera ở vách tường của chúng ta ghi được bóng người của cô chủ, lúc 7 giờ 40 cô chủ đã leo bờ tường phía bắc của nhà họ Nguyễn đi ra ngoài...” Một người gác cửa vội vã chạy tới.
Cô đến tiệc rượu?
Trong đầu Nguyễn Chi Vũ thoáng qua trận tập kích ở bãi đậu xe tối nay và những lời người quản lí của Lưu Oánh Oánh nói về những bức thư nặc danh kia...
“Lập tức điều tra ghi chép ra vào và camera ở tiệc rượu, có tin của Trần Tử Huyên thì lập tức thông báo cho tôi!”
Nguyễn Chi Vũ nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, ngực giống như bị khuyết mất cái gì khiến cho anh rất phiền não.
“Lê Hướng Bắc, Chu Hải bây giờ đang ở đâu?”
Lê Hướng Bắc đột nhiên nhận được cuộc gọi của anh thì cảm thấy rất kỳ lạ, hơn nữa nghe giọng anh âm trầm lộ vẻ lo âu, dường như đã xảy ra chuyện lớn.
“Bây giờ tôi đang ở đồn cảnh sát, sao vậy?”
“Tôi hỏi cậu, bây giờ Chu Hải đang ở đâu!” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ vô cùng không kiên nhẫn.
Chu Hải chính là người đàn ông tối nay tập kích anh, là con trai lớn của Tổng giám đốc tiền nhiệm tập đoàn IP&G Chu Thành tuần trước nhảy lầu tự sát tại chi nhánh công ty ở Venice.
Lê Hướng Bắc nghe thấy giọng điệu anh gấp gáp cũng không dám chậm trễ, lập tức nói: “Chu Hải mất máu quá nhiều hôn mê, cảnh sát đã tạm thời đưa anh ta tới bệnh viện nhân dân số một của thành phố A...”
“Phái người lập tức làm anh ta tỉnh lại cho tôi!”
Giọng nói Nguyễn Chi Vũ vô cùng u ám, anh cắn răng nghiến lợi nói: “Điều tra xem chữ viết tay trong thư nặc danh Lưu Oánh Oánh nhận được có liên quan tới Chu Hải hay không, tiếp đó cho người của pháp chứng lập tức đến bãi đậu xe ở khách sạn lấy vết máu ở chiếc xe biển EC5620, đem vết máu đi phân tích đối chiếu với mẫu máu còn lưu lại trong bệnh viện của Trần Tử Huyên...”
Một chút nghi ngờ tồn tại trong lòng dần được khai sáng, Nguyễn Chi Vũ nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu liền cảm thấy phiền não.
“Trần Tử Huyên?”
Lê Hướng Bắc không hiểu tại sao anh lại đột nhiên phân phó như vậy, trong lúc khẽ run, sắc mặt lập tức cả kinh, có chút gấp gáp hỏi ngược lại: “Chi Vũ, cậu cảm thấy mới vừa rồi Trần Tử Huyên cũng ở bãi đậu xe sao...”
Annie đang ở đồn cảnh sát lấy khẩu cung với Lê Hướng Bắc vội vàng nhào tới trước, hô to: “Có phải anh Nguyễn hay không, anh Nguyễn anh nhất định phải cứu Oánh Oánh của chúng tôi, bây giờ cô ấy thật sự rất nguy hiểm, tôi cầu xin anh mau phái người cứu cô ấy, đối phương là kẻ điên, trên tay anh ta có súng...”
Nguyễn Chi Vũ ngắt điện thoại di động, lời nói của Annie khiến cho tâm trạng của anh càng tệ hại.
Trần Tử Huyên không giống những thiên kim tiểu thư khác, cô trèo tường lén đi ra ngoài cũng không kỳ lạ, có lẽ cô chỉ là nổi hứng đi ra ngoài dạo một vòng...
Nhưng trong phòng ngủ không có bóng dáng của cô, điều này làm cho anh rất phiền não, nhất là tối nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giọng anh lạnh lùng phân phó với người làm trong nhà họ Nguyễn: “Lập tức phái người đi đến nhà họ Trần và viện dưỡng lão của Cố Như Yên tra xét...”
Cô ở nơi nào?
Anh đứng yên lặng trong bóng đêm, ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, bận tâm?
Có lẽ đây chính là cái gọi bận tâm.
Trong lòng vẫn không khống chế được lo lắng, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giống như có để cô ở đâu cũng không yên tâm.
Loại cảm xúc không thuộc về anh này có chút buồn cười, bởi vì loại came xúc này khiến anh rất bận tâm, sáu năm qua anh không có ở bên cạnh cô, cô vẫn sống rất tốt.
Cô không cần anh.
Ánh trăng màu bạc bỏ ra sự âm u chiếu vào dáng người anh tuấn của anh, cả người càng thêm lạnh lẽo cô độc.
Anh phải tìm cô trở về.
Trần Tử Huyên rất ít tham dự tiệc rượu bên ngoài, bên ngoài rất ít người biết cô, nhưng nếu như đám người Chu Hải ra tay với cô...
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, anh cắn răng lẩm bẩm: “Ai dám động vào cô.”
“Thật sự cho rằng chúng tôi không dám động tới cô sao!”
Trong xưởng hoang bẩn thỉu mờ tối, một người phụ nữ bị trói lại đang hoảng sợ giùng giằng.
“Đừng tưởng rằng cô là người phụ nữ của Nguyễn Chi Vũ thì chúng tôi sẽ sợ.” Người kia nói giọng tục tằng, bàn tay thô ráp của anh ta đập xuống: “Người phụ nữ đê tiện, tối nay tôi sẽ giết chết cô!”