Rầm! Trần Tử Huyên sậm mặt ra khỏi xe, tức giận đá một phát vào cửa.
Mà người đàn ông ở bên trong xe sắc mặt cũng trông không hề tốt chút nào
Nguyễn Chi Vũ tức giận nhìn cô băng qua đường, “Trần Tử Huyên...” anh nghiến răng nghiến lợi tức giận gọi cô, nhưng người phụ nữ trước mặt anh càng lúc càng đi nhanh hơn. Hoàn toàn không muốn để ý tới anh.
Đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang màu xanh.
Chiếc xe phía sau liên tục bấm còi, những âm thanh quấy nhiều này làm cho anh càng thêm phiền não tức giận.
Đây là một khu vực tương đối hẻo lánh, thuộc vùng ngoại ô. Ở phía bên phải trước mặt có một công viên nhỏ hoang vắng cách khoảng 100 mét. Trần Tử Huyên cũng không đi bao xa cả, cô hờn dỗi ngồi trên một chiếc ghế đá dưới bóng cây.
Anh nhìn chăm chăm vào bóng dáng quen thuộc, nhanh chóng khởi động xe, đi về phía bên đó.
Tuy nhiên ngay lúc Nguyễn Chi Vũ vừa định xuống xe thì một cơn đau nhói trong đầu truyền đến.
Lông mày anh nhíu chặt lại, tay phải vô thức đỡ lấy đầu, chống cự lại cơn đau. Nhưng vì động đến vết thương ở vai phải nên anh lập tức mất cân bằng đè về phía vô lăng. Tay trái nhanh chóng đỡ lấy, tuy nhiên khuỷu tay lại chạm vào còi xe.
Bíp...
Tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên, nghe rất chói tai.
Trần Tử Huyên đang ngồi im thin thít hờn dỗi phía trước chợt bị tiếng còi phía sau làm cho giật mình, nghiêng đầu nhìn lập tức nhận ra nó phát ra từ xe của Nguyễn Chi Vũ.
Bởi vì không thể nhìn thấy rõ bên trong qua kính xe được, thế nên Trần Tử Huyên chỉ cảm thấy anh đang cố ý bóp còi thúc giục chính mình.
“Tôi sẽ không về đâu!” Cô đen mặt hét về phía chiếc xe bên kia.
“Tôi không cần anh lo!”
Đầu đau nhức tưởng chừng như sắp nứt ra, anh cố kìm nén dựa vào ghế xe, hổn hển điều chỉnh lại nhịp thở. Lại nghe thấy người phụ nữ trước mặt hô to, lập tức đầu Nguyễn Chi Vũ càng đau hơn, anh cực kỳ tức giận.
Khoảng chừng năm phút sau, chiếc xe thể thao màu đen phiên bản giới hạn đã phóng nhanh đi.
Trần Tử Huyên nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đang nhanh chóng biến mất, mím chặt môi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, tâm trạng hơi mất mát chùng xuống.
“Muốn đi thì đi, ai muốn anh quan tâm chứ!”
Cô hơi tức giận nhìn bóng xe vừa phóng đi kia, khẽ mắng, giờ phút này cô cũng không biết trong lòng mình tức giận cái gì nữa.
“Khốn kiếp, vừa mở miệng ra đã dạy đời tôi, tôi lại không có làm chuyện gì xấu cả, chỉ là muốn biết...”
Một mình tức giận ở trong công viên cũ vắng vẻ hẻo lánh này, còn tự lầm bầm trông có vẻ hơi ngớ ngẩn. Cô cũng không muốn mình cứ xoắn xuýt như vậy. Quả nhiên là đàn ông, muốn anh xuống xe dỗ cô một chút cũng không được sao. Anh là đại gia nhà họ Nguyễn, nhưng cô cũng có nhân quyền chứ!
Kết hôn với tảng băng, lại suốt ngày chỉ biết la mắng cô.
Trong lòng Trần Tử Huyên tràn đầy tức giận. Bây giờ là 2 giờ chiều, ánh nắng mặt trời vô cùng chói chang gay gắt, chĩa thẳng vào mặt.
Mà lúc này, thiếu gia họ Lê vô tội nhận điện thoại, anh ta cũng cảm thấy gần đây lửa giận của Nguyễn Chi Vũ vô cùng lớn, lại phát hỏa chuyện gì nữa đây.
“Cô ấy đang ở công viên cũ trên đường Cẩm Tú sao?”
“Chi Vũ, sao cậu không đón cô ấy về nhà... Tớ biết rồi, tớ sẽ qua gặp cô ấy ngay lập tức...” Giọng điệu ở đầu dây bên kia vô cùng u ám, Lê Hướng Bắc sợ hãi lập tức đáp ứng.
“Lê thiếu à, về sớm vậy sao?” Hôm nay là cuối tuần, công tử nhà họ Lê lại là một người ham vui, sao lại về sớm như vậy.
“Đi đón người.”
“... Một việc nhỏ như vậy tìm đại một người khác đi thay mình là được rồi.”
“Tôi sợ các cậu không tìm được người để đón ấy chứ!” Lê Hướng Bắc có chút tức giận.
Trông có vẻ như đôi vợ chồng kia lại nháo nhào rồi, sau đó Nguyễn Chi Vũ lại không thể không để ý tới cô được.
Lê Hướng Bắc lại ghi thêm ba điểm hận đối với Trần Tử Huyên, đúng là 'gian phi' mà! Suốt ngày chỉ biết hại nước hại dân.
Anh ta vô cùng không tình nguyện đặt gậy bi-đa xuống, từ câu lạc bộ chạy đến khu cũ trên đường Cẩm Tú. Bởi vì khoảng cách tương đối xa, cộng thêm cuối tuần kẹt xe, cho nên khoảng 3 giờ chiều Lê Hướng Bắc mới chạy đến được công viên mà Nguyễn Chi Vũ nhắc tới.
“Trần Tử Huyên không có ở công viên.”
Lê Hướng Bắc lái xe sang bên cạnh, mở cửa xuống xe. Nhìn quanh một vòng công viên nhỏ vắng vẻ này nhưng cũng không thấy người cần tìm đâu cả.
Lê Hướng Bắc gọi điện thoại cho Nguyễn Chi Vũ, giọng điệu rất tức giận, nói: “Chi Vũ, tớ biết cậu rất chiều chuộng cô ấy, nhưng bình thường nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ. Tớ thấy cô ấy khi vừa mới kết hôn với cậu vẫn còn rất quy củ, bây giờ mới nửa năm thôi mà cậu đã để cho cô ấy lớn lối như vậy rồi...”
“Bây giờ cô ấy còn không trả lời điện thoại, Trần Tử Huyên thật sự quá thất thường, ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo...”
Lê Hướng Bắc nhân cơ hội này nghiêm khắc chỉ trích cô, còn muốn để cho Nguyễn Chi Vũ ngẫm lại, nhất định phải chăm sóc dạy bảo vợ mới được. Lỡ như sau này người phụ nữ này coi trời bằng vung thì thế nào đây.
“Điện thoại của cô ấy ở đây.” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng trầm thấp.
Vừa rồi cãi nhau với Trần Tử Huyên ở trên xe, sau đó cô ấy đột ngột xuống xe, ngay cả túi xách cùng điện thoại đều không mang theo.
“Cậu đến căn hộ C205 ở tiểu khu Cẩm Hoa trước mặt...”
Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ cũng không quá gấp gáp, chỉ nhàn nhạt phân phó.
Mà lúc này, sau lưng anh vang lên một giọng nói kính cẩn, hỏi anh một câu: “... Khi nào thiếu phu nhân quay về vậy ạ, những món ăn cô ấy thích chúng tôi đều đã chuẩn bị xong.”
Mặt của Lê Hướng Bắc bị chuột rút, cúp điện thoại nói: “Bản thân rõ ràng muốn cô ấy trở về nhà, lại còn muốn mình phải ra mặt nữa chứ.”
Mặc dù Trần Tử Huyên gan lớn bằng trời, cả ngày đều cùng Nguyễn Chi Vũ ầm ĩ, Lê Hướng Bắc cùng những người khác đều nhìn cô không vừa mắt. Tuy nhiên Trần Tử Huyên cũng không thực sự làm bọn họ lo lắng.
“Trần Tử Huyên không phải được Mark đón về nhà rồi sao?”
Đương nhiên Chu Tiểu Duy biết thiếu gia Lê trước mặt này, ngày thường trên tin tức giải trí rất hay thường thấy anh ta. Nghĩ lại thì thấy, tất cả những người bạn của Nguyễn Chi Vũ không phải là thiếu gia công tử giàu có cũng không có gì kỳ lạ cả. Tuy nhiên, điều kỳ lạ ở đây là tại sao anh ta lại tới đây tìm Trần Tử Huyên.
“Trần Tử Huyên xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe cô ấy nói như vậy, Lê Hướng Bắc cũng không còn nghi ngờ người phụ nữ đang chứa chấp đồng đảng nữa, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Chi Vũ, Trần Tử Huyên chưa về căn hộ tìm bạn của cô ấy...”
Anh ta vội vàng gọi điện lại cho Nguyễn Chi Vũ.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đang ở trong phòng làm việc phê duyệt một ít văn kiện, nghe thấy tiếng Lê Hướng Bắc ở bên kia, anh lập tức đặt bút trên tay xuống, vội vã đứng lên.
“Cử người đi tìm xung quanh.”
Anh nghĩ rằng cô đang muốn ầm ĩ, có lẽ cố ý để anh không tìm được cô, nhưng...... rốt cuộc anh vẫn không yên tâm.
Vốn dĩ ban đầu anh cho rằng Trần Tử Huyên đang nháo nhào, nhưng sau khi Lê Hướng Bắc trực tiếp phái người, anh càng lúc càng thấy bất an.
“Xung quanh công viên rất hẻo lánh, không có cửa hàng, ngoại trừ một con đường dành cho ngựa ở bên cạnh. Bình thường gần như không có ai qua lại cả...”
“Tiểu khu Cẩm Hoa gần nhất với công viên này cũng cách đó mười km, trên người Trần Tử Huyên không có ví, cũng không có điện thoại di động, không chắc cô ấy sẽ đi bộ trở lại khu Cẩm Hoa để tìm bạn của mình...”
“Camera giám sát của con đường dành cho ngựa duy nhất kia lại không thu được hình ở công viên bên này.”
Một cuộc tìm kiếm lớn từ 4 giờ chiều thẳng cho đến khi mặt trời lặn lúc 6 giờ tối...
Nguyễn Chi Vũ cùng một nhóm người tới công viên cũ hoang vắng này, anh đứng lặng người dưới bóng cây, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc ghế đá trống trải trước mặt.
“Gần đây không có dấu vết giãy giụa đánh nhau, theo suy đoán ban đầu có lẽ cô ấy đã chủ động rời đi.”
“Chủ yếu là ở bên này hoang vắng quá, tại sao cô ấy lại cứ thích xuống xe ở chỗ này chứ...”
Bên tai là những giọng nói lo lắng ồn ào, sắc trời bắt đầu âm u, những tia nắng cuối cùng kéo chiếc bóng của Nguyễn Chi Vũ thật dài...