“Ông... ông chủ.” Không còn cách nào khác cả, khí thế của Nguyễn Chi Vũ quá lớn rồi. Chu Tiểu Duy khiếp sợ nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa kia, kinh ngạc nói lắp một chút: “Trần Tử Huyên, cậu mau thu dọn đồ đạc trở về đi.”
Trần Tử Huyên đứng ở cửa, bị người đàn ông trước mặt dò xét, cúi đầu xuống, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên.
“Còn muốn ở đây bao lâu nữa?”
Nguyễn Chi Vũ lần đầu tiên kiên nhẫn, giọng điệu ẩn nhẫn nói.
“Thật ra cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, đợi anh đến đưa cô ấy về nhà...” Chu Tiểu Duy không chút do dự phản bội bạn mình.
Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ có hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Chu Tiểu Duy.
“Ồ?” Giọng nói trầm thấp, lại mang theo chút tò mò.
Chu Tiểu Duy cảm giác thấy mình được sếp lớn coi trọng, lập tức đứng thẳng lưng, oai phong lẫm liệt, chuẩn bị báo cáo tất cả mọi chuyện lớn nhỏ...
“Tôi đi vào thu dọn một chút.”
Sắc mặt Trần Tử Huyên lúng túng, nhanh chóng nói một câu, tay phải kéo cổ áo Chu Tiểu Duy lôi về phía sau.
“Chu Tiểu Duy, cậu dám nói thêm một câu nữa thì cậu không xong với tớ đâu nhé!”
Trần Tử Huyên thấp giọng trừng mắt nhìn kẻ phản bội.
“Mark đích thân tới đón cậu, cậu chắc là vui lắm đúng không. Trần Tử Huyên à, cậu đừng làm khó bản thân như vậy nữa, đêm qua cậu gặp ác mộng mà vẫn gọi tên anh ấy đấy...”
Ầm...
Còn chưa kịp nói xong, Chu Tiểu Duy đã bị Trần Tử Huyên vô lương tâm kia nhéo vào eo, lập tức hét lên thành tiếng.
“Vợ chồng chung sống với nhau, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý...”
Chu Tiểu Duy đứng trước cửa nhà, cuối cùng cũng tiễn được hai vị Phật lớn đưa đi.
Trần Tử Huyên cùng Nguyễn Chi Vũ sóng vai đi cạnh nhau, trên mặt hai người đầy vẻ căng thẳng. Tầm mắt đều nhìn sang hai bên, dường như cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Một tuần không gặp mặt...
Cho đến khi hai người bọn họ xuống thang máy, có lẽ bởi vì tướng mạo quá xuất chúng, nhất là khí chất của Nguyễn Chi Vũ vô cùng ấn tượng, cho nên những người thường ra ra vào vào tiểu khu này phải tò mò dừng bước lại, nhìn bọn họ lâu hơn.
“Cẩn thận một chút.”
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên biến sắc, nhanh chóng vươn tay, kéo người phụ nữ bên cạnh vào lồng ngực.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên hơi sững sốt, không kịp phản ứng ngã về phía người anh.
Mà trước mắt bọn họ, một quả bóng rổ vừa xẹt qua người, suýt chút nữa đập vào bụng của Trần Tử Huyên.
“Đi cẩn thận.”
Bên tai là giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh, nghe có chút ngột ngạt cùng không biết làm sao.
Cô không lên tiếng đáp lại, nhưng gò má đã đỏ bừng lên.
Trần Tử Huyên đứng thẳng người, định tách ra khỏi người anh, nhưng tay Nguyễn Chi Vũ đã dùng sức siết chặt lấy eo cô, lực đạo có chút cố chấp.
Có không ít ánh mắt nhìn đang nhìn về phía bọn họ, không biết là vì ngại ngùng hay tâm trạng gì... Cô không chống cự mà đi theo bước chân anh, cùng nhau bước ra khỏi tiểu khu.
Xe đang đậu ở bên ngoài, là một chiếc Ferrari màu đen bóng mới nhất, trông vừa khiêm tốn lại vừa khoe khoang.
Hôm nay anh cũng không mang theo tài xế, Trần Tử Huyên nhìn anh tự mở cửa ngồi vào ghế lái, vẻ mặt cô có hơi giật mình, do dự đứng ở bên ngoài xe.
“Vết thương trên vai phải của anh...” Cô nói với giọng điệu hơi không tự nhiên.
Bác sĩ đã nói rằng phải mất ít nhất một tháng nữa vết thương gãy xương bả vai bên phải của anh mới lành lại.
“Lái tự động”, Nguyễn Chi Vũ biết cô muốn nói gì, con ngươi thâm trầm của anh nhìn ra ngoài cửa xe.
“Một tay cũng có thể lái được... Rất an toàn.” Sau đó anh còn bổ sung thêm một câu.
Như để đảm bảo điều gì đó.
Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh có một chút rối rắm, thật ra người đàn ông này không phải lúc nào cũng lạnh lùng như băng. Anh cũng sẽ có những cảm xúc nhỏ như người bình thường vậy.
“Vết thương của anh còn đau không?”
Trần Tử Huyên trực tiếp ngồi vào ghế phụ, Nguyễn Chi Vũ mặc dù đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy cô đang bước lên xe, đóng cửa lại. Đôi con ngươi của anh chợt ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lái về phía nhà họ Nguyễn.
“Vết thương của anh khi bôi thuốc có còn bị tê không?” Cô có hơi lo lắng hỏi lại.
Người đàn ông này trước đây còn không thích loại thuốc bôi do bác sĩ kê đơn, khiến da anh bị tê. Anh còn nghĩ rằng dứt khoát không bôi nữa. Một tuần vừa rồi cô không ở nhà để nhắc nhở anh, rất có thể anh đã ném tuýp thuốc mỡ đó sang một bên rồi cũng nên.
“Đã lành rồi.”
Nguyễn Chi Vũ thờ ơ đáp lại một câu.
Quả nhiên là như vậy! Đàn ông dường như không biết yêu thương chăm sóc cơ thể của mình mà.
Trần Tử Huyên có chút tức giận, trông như đang bực bội với anh vậy, hoặc là bực bội chính mình đã quá thất thường rời đi một tuần lâu như vậy.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi nói cho anh biết, anh không cần những loại thuốc đó, vết thương của anh không dễ lành đâu, phải kiên nhẫn một chút...”
Gặp đèn đỏ, xe vững vàng dừng lại.
Anh liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế phụ, ánh mắt nóng bỏng nói: “Tôi còn phải kiên nhẫn bao lâu nữa?” Giọng điệu của anh có hơi mập mờ, có chút ngắt quãng, trầm thấp.
“Trần Tử Huyên à, chồng em cả ngày phải nhẫn nhịn như vậy, không tốt với sức khỏe đâu...”
Không biết là có phải cô nghĩ sai không, mà gương mặt cô lại đỏ bừng xấu hổ lên.
Nguyễn Chi Vũ nhìn đôi gò má ửng đỏ của cô, cúi thấp đầu, cố gắng che giấu sự thẹn thùng, chọc cho anh có chút buồn cười.
Tuy nhiên, ngay lúc anh đảo mắt qua, lại thoáng nhìn thấy một thiết bị điện tử quen thuộc bên trong chiếc túi giấy hoa ở bên tay trái cô...
“Em lấy thứ này ở đâu ra?” Đột nhiên, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trở nên nghiêm túc.
Trần Tử Huyên thấy anh vươn tay trực tiếp cầm lấy túi hoa của cô, vẻ mặt cô có hơi chột dạ, chồm người qua định giật lại: “Trả lại cho tôi...”
Tốc độ tay của Nguyễn Chi Vũ đã nhanh tay hơn, cầm sẵn món đồ kia trên tay trái của mình.
“Cái này là em mua?”
Sau khi anh lấy thiết bị điện tử đặc thù này ra khỏi túi, sắc mặt anh trở nên phức tạp u ám, giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận hỏi ngược lại cô.
“Trần Tử Huyên, sao em lại mua cái này...”
Anh dường như vô cùng không vui, như thể cô đã làm điều gì đó sai lầm khủng khiếp lắm vậy.
“Tôi, tôi chỉ là...”
“Em mua thứ này để nghe trộm điện thoại của tôi đúng chứ!”
Nguyễn Chi Vũ dùng tay phải còn chưa bình phục của anh lấy chiếc điện thoại màu đen ra khỏi túi áo khoác, chịu đựng cơn đau nhức, dùng cả hai tay tách đôi vỏ điện thoại ra...
Cạch một tiếng, điện thoại bị tháo ra rời rạc.
Trần Tử Huyên nhìn vẻ mặt tức giận của anh, trong lòng cũng nhói lên.
Mà xuất hiện trước mặt bọn họ là một con chip nghe lén nhỏ bằng móng tay, đang phát ra ánh sáng màu đỏ, nằm gần nút nguồn của điện thoại.
“Con chip nghe trộm.”
Vừa nói, Nguyễn Chi Vũ vừa cảm thấy giễu cợt.
Bên cạnh anh có quá nhiều người có ý đồ xấu, lúc nào anh cũng phải cảnh giác cao độ cả. Bao nhiêu người muốn nhìn thấy anh rơi từ trên cao xuống, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng anh không thể ngờ được...
Điện thoại di động của anh lại bị người ta lặng lẽ gắn một một con chip.
Ngoài cô ra, không ai có thể làm được điều này dễ dàng như vậy cả. Chính là bởi vì đó là cô, cho nên cô mới càng không thể làm loại chuyện này được...
“Trần Tử Huyên, tôi đã nói với em rồi, chuyện duy nhất em cần làm là khỏe mạnh sinh con ra... Bây giờ em đang học theo những người phụ nữ lòng tham không đáy kia, em cũng muốn chọc giận tôi phải không!”
Ánh mắt u ám của anh nhìn thẳng vào đôi đồng tử của cô, giọng điều gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cô bị anh nhìn thẳng như vậy, cả người chợt căng thẳng. Trần Tử Huyên không hiểu tại sao trong mắt Nguyễn Chi Vũ lúc này lại tràn đầy cảm giác chán ghét, căm hận.
Có phải anh hận cô không? Hay là hận những người phụ nữ “lòng tham không đáy”, chính xác là anh đang căm ghét thứ gì...
Cô muốn biết về quá khứ của anh, hỏi anh sao? Vô dụng.
Chuyện gì anh cũng sẽ không nguyện ý nói với cô.
Cô mua cái này, chỉ là để... muốn biết rốt cuộc mỗi ngày anh đang suy nghĩ về chuyện gì.
... Cô muốn biết những chuyện liên quan tới anh.