Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 129: Chương 129: Vợ à, anh đến đón em về nhà




“Gần đây đến nhà họ Nguyễn lúc nào cũng cảm giác có chút âm u, Bùi Hạo Nhiên à, cậu nói Chi Vũ sao vậy, tớ thấy tuần này cậu ấy đặc biệt nóng nảy...” Một ngày cuối tuần khác.

Hiếm khi có thời gian rảnh, Lê Hướng Bắc cùng vài người khác cùng nhau đến câu lạc bộ để uống rượu, chơi bida thư giãn.

Lê Hướng Bắc cầm lấy nửa ly rượu whisky trên quầy bar, cảm khái nhấp một ngụm rượu. Không đợi Bùi Hạo Nhiên ở bên cạnh lên tiếng, đã tự lẩm bẩm: “Nhất định là do yêu nữ Trần Tử Huyên kia...”

Bùi Hạo Nhiên dường như nhận ra điều gì đó liền thúc cùi chỏ vào người anh em bên cạnh.

Anh ta cười như không cười nhắc nhở: “Lê Hướng Bắc, bây giờ tốt nhất cậu nên im miệng lại đi.”

“Để làm gì?”

Lê Hướng Bắc nghi hoặc liếc nhìn anh ta, có hơi bực dọc, ly rượu whisky trong tay anh ta suýt tràn ra.

Tuy nhiên sau đó, ngay khi cậu chủ Lê xoay ghế tròn kim loại trên quầy rượu sang một bên, con ngươi của anh ta chợt mở to lên, lập tức biết điều mà ngậm miệng.

Nguyễn Chi Vũ từ lúc nào đã đứng ở sau lưng anh ta...

Lê Hướng Bắc tự tay rót nửa ly rượu đỏ, nịnh nọt đưa lên trước, trên mặt nở nụ cười thương hiệu của anh ta, nói: “Chi Vũ à, không phải hôm nay cậu bảo muốn ở nhà sao...”

Nguyễn Chi Vũ nhận lấy ly rượu của anh ta, nghe anh ta nhắc đến từ 'nhà', tâm trạng không khỏi trở nên tức giận. nh không nói gì, chỉ ngồi thẳng sang một bên, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.1

Rõ ràng là tâm trạng của anh không tốt lắm.

“Nghe nói Hạ Vân Lệ gần đây đang bận bàn giao chi nhánh Seattle, cô ấy định về nước sao?”

Bùi Hạo Nhiên thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt, bèn khẽ cười, nói ra một đề tài an toàn.

“Ừ.”

Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ có chút khàn khàn, dường như không cảm thấy hứng thú, tùy ý đáp lại một tiếng.

Đôi mắt thâm trầm của anh dán chặt vào ly rượu pha lê trong suốt, nhàm chán xoay xoay cái ly, lộ vẻ hơi mất tập trung.

Rượu vang đỏ, cô ấy rất thích rượu vang đỏ...

Đã một tuần không về nhà...

Cô ấy còn mang thai nữa, có khi nào sẽ chạy ra ngoài ăn uống bừa bãi...

“Chi Vũ.”

“Chi Vũ, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

Lê Hướng Bắc gọi anh vài lần, đáy mắt người đàn ông ở bên kia như có điều suy nghĩ.

Ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ ẩn hiện vẻ gượng gạo, nhưng gương mặt vẫn mang theo sự lạnh lùng, nói: “Chuyện gì?”

“Không có gì, tớ muốn hỏi Tiểu Lệ về Trung Quốc có phải là vì Đường Duật không?”

Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng: “Vẫn không có tin tức của Đường Duật sao?”

“Không có.”

Nguyễn Chi Vũ chỉ nói hai chữ từ tốn.

Nhớ đến người anh em kia của bọn họ, Lê Hướng Bắc nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Nhưng thật kỳ lạ, tháng trước, khi cậu còn nằm viện, vừa vặn có người báo cho tớ biết nhìn thấy Đường Duật ở Seattle. Thế này là chuyện gì đây, rốt cuộc cậu ta đã trở về nước chưa, hay vẫn còn ở Seattle?”

“Đúng rồi, có một chuyện quên nói với cậu...”

Lê Hướng Bắc giống như vừa được tiêm máu gà vậy, quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, có chút do dự mở miệng, nói: “Chi Vũ à, tháng trước lúc cậu gặp tai nạn xe cộ ấy... Ngày đó, Trần Tử Huyên đã được cứu và đưa đến bệnh viện trước”.

Nhắc đến chuyện này, Bùi Hạo Nhiên cũng suýt nữa quên mất.

Bởi vì lúc đó Nguyễn Chi Vũ bị thương nặng sau tai nạn xe cộ, bọn họ đều luống cuống, không có tâm tư điều tra những chuyện vặt vãnh không liên quan kia.

Nhưng sau đó suy nghĩ lại, chuyện này thực sự không đơn giản.

“Cũng giống như lần trước, Trần Tử Huyên được một người nào đó cứu khỏi nhà máy bỏ hoang vậy. Cô ấy không biết chuyện gì cả, chúng tớ cũng đã đến thăm dò, nhưng mà...”

Người đàn ông kia vô cùng lợi hại, anh ta gần như tránh được tất cả các camera an ninh, chỉ có một bóng lưng hiện trên màn hình bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện thôi.

... Vóc dáng của người đàn ông kia rất cao, trông không mạnh mẽ lắm, nước da thì trắng nõn.

Nhưng tiếc là, camera an ninh được giấu kín bên ngoài phòng cấp cứu bị bám đầy bụi, cho nên hình ảnh thu được cũng rất mơ hồ.

Lê Hướng Bắc cùng những người khác đã phân tích rất lâu, luôn cảm thấy người đàn ông này nhìn không giống người bình thường. Anh ta luôn có một loại khí chất gì đó bao trùm, trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại không mạnh mẽ, tựa như coi nhẹ mọi thứ vậy.

Không biết vì sao, Lê Hướng Bắc luôn cảm thấy bóng lưng này, có chút gì đó quen thuộc.

“Có lẽ chỉ là một trong những người theo đuổi Trần Tử Huyên...” Yêu nữ kia thật đúng là một kẻ gây họa.

Mặc dù đoạn video giám sát bị mờ, nhưng có thể thấy rõ rằng, lúc ấy người đàn ông kia đã rất cẩn thận ôm Trần Tử Huyên chạy vào phòng cấp cứu, ngay cả động tác đặt cô lên giường cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Anh ta là ai?

Đừng nói đến người bình thường, ngay cả người trong giới của bọn họ cũng hiếm có người có khí chất này...

Nguyễn Chi Vũ lắng nghe, nhưng vẫn không nói lời nào cả.

Đôi lông mày anh nhíu chặt lại, giống như đã quyết định điều gì đó, rồi đột ngột đứng lên.

Lê Hướng Bắc có hơi nơm nớp lo sợ, hỏi: “Làm sao vậy, cậu muốn đi đâu vậy Chi Vũ?”

Chẳng lẽ, bởi vì người đàn ông lén lút quan tâm vợ nhà mình mà tức giận sao?

“Gửi đoạn video đó sang cho tôi...” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ hơi trầm, anh bỏ lại một câu, sau đó bước ra khỏi câu lạc bộ.

“Đoạn video gì cơ?”

Bọn họ đang nói về video gì vậy...

Đáng ghét thật! Tín hiệu không tốt lắm nên không nghe rõ được.

Lúc này, trong căn hộ nhỏ ấm cúng, người phụ nữ làm tổ trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, đeo tai nghe màu trắng, tay đang mày mò một loại máy móc nhỏ trông rất kỳ lạ, đè chặt các nút bấm, nhưng không có nhiều tác dụng lắm.

“Không nghe rõ được gì cả...”

Sau đó, cô ấy vô cùng tức giận, khẽ mắng một tiếng.

“Trần Tử Huyên, cậu đang chơi thứ gì vậy?”

Khoảng giữa trưa, vừa ăn bữa trưa xong, Chu Tiểu Duy liền vào bếp chuẩn bị cho bữa tối hôm nay. Cô ấy đã ướp xong thịt bò bít tết, thuận tay cắt một đĩa hoa quả ra để bổ sung một ít vitamin cho con nuôi của cô ấy.

“Trần Tử Huyên, hiện tại cậu đang mang thai, vì vậy nên cần tập thể dục điều độ. Nếu không lúc sinh con nuôi của tớ ra sẽ rất vất vả đấy...”

Trần Tử Huyên vẫn còn đang vọc thiết bị điện tử trong tay, không ngẩng đầu, phản bác một câu: “Tớ nói muốn vào bếp hỗ trợ mà cậu không cho đấy chứ.”

Chu Tiểu Duy trừng mắt nhìn cô ấy, còn không biết xấu hổ nói vậy.

Cô ấy không dám trông cậy vào người bạn này của mình làm thức ăn đâu, sợ rằng nhà bếp sẽ bị nổ tung mất.

“Món đồ trong tay cậu rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?” Chu Tiểu Duy xít lại gần, ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt vô cùng tò mò.

“Không có gì.”

Giống như có tật giật mình vậy, Trần Tử Huyên nhanh chóng tháo tai nghe xuống, thu dọn món đồ kỳ quái kia cất đi.

Chu Tiểu Duy thấy cô không muốn tiết lộ bí mật nhỏ của mình, lập tức nổi giận: “Trần Tử Huyên, cậu đừng quên cậu ăn chùa ở chùa trong nhà tớ một tuần lễ, suốt cả một tuần rồi đấy nhé. Tớ sắp bị cậu bào đến nghèo rồi, rốt cuộc thì khi nào cậu mới chịu cút đi hả.”

“Chị em tốt có kiếp này nhưng không có kiếp sau, Chu Tiểu Duy à, cậu đừng so đo với tớ như vậy chứ.” Trần Tử Huyên còn không biết xấu hổ giảng đạo lý.

Ai là chị em tốt với cậu chứ!

Tính tình của Chu Tiểu Duy rất tốt, bản tính mềm mỏng, nói chuyện gì cũng tốt, nhưng gần đây cô ấy lại đặc biệt tức giận với tật xấu kén ăn của Trần Tử Huyên.

Đại khái là bởi vì Chu Tiểu Duy đã nghèo khó quá lâu, cho nên nhìn thấy người khác chà đạp thức ăn như vậy, cô ấy liền muốn nổi đóa lên.

“Trần Tử Huyên, kén ăn quá sẽ bị sét đánh đấy.” Cô ấy hừ một tiếng.

“Hôm nay bữa tối cậu muốn ăn gì thì ăn, nếu cậu còn dám lén lút vứt bít tết của tớ, tớ sẽ gọi chồng cậu đến khiêng cậu trở về...”

Đing Đong.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Hai cô gái đang ở trong căn hộ ngay lập tức trố mắt nhìn nhau, ai vậy?

“Trần Tử Huyên chết bầm kia, cậu lại dám đặt đồ ăn bên ngoài sao!” Chu Tiểu Duy lập tức nghĩ ngay đến những chuyện xấu cô làm, lập tức phỉ nhổ cô.

“Không mà...”

Trần Tử Huyên bị ánh mắt nghi ngờ của bạn thân nhìn chằm chằm như kẻ thù, có chút không tự nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Thật sự không có đặt món bên ngoài mà, có thể giao nhầm đấy, để tớ đi xem thử...”

Vừa nói, cô vừa đi về phía cửa bên kia, bước chân có chút vui vẻ.

Tuy nhiên vừa mới mở cửa ra, vẻ mặt Trần Tử Huyên lập tức ngơ ngẩn, trong lòng nhất thời căng thẳng không biết nên nói gì.

“Về nhà.”

Người đàn ông ngoài cửa dùng ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào cô, cuối cùng mới trầm giọng nói hai chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.