“Anh ấy chưa dậy đâu.” Chiều tối, đến giờ ăn tối của nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên vẻ mặt rối rắm bổ sung một câu: “Anh ấy nói đừng làm phiền anh ấy...”
Bác Phương đặt bát cháo trong tay lên bàn, hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu Chi Vũ đuổi cô ra à?”
Giọng nói này rõ ràng không quá tin tưởng.
Rõ ràng chiều nay khi tài xế đưa hai người về nhà, cậu Chi Vũ nhà bọn họ dùng tay phải choàng cả qua vai Trần Tử Huyên, dồn gần như toàn bộ sức nặng lên người cô. Cô đã phải đỡ cậu chủ đi từng bước về phòng ngủ.
Lúc ấy bọn họ còn tưởng Nguyễn Chi Vũ bị thương rất nặng, thì ra chỉ là sốt cao cộng thêm chứng đau nửa đầu phát tác. Nhưng bọn họ cũng lần đầu nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ thân mật dựa vào người khác như vậy.
Trần Tử Huyên cảm thấy người kia đè cô muốn còng cả lưng. Cơ thể của anh rất nặng, cô dùng hết sực lực từ khi cha sinh mẹ đẻ mới có thể đỡ anh từ khách sạn về nhà.
Bên Đông Uyển nhà họ Nguyễn rất yên tĩnh. Nguyễn Chi Vũ nghỉ ngơi trên phòng ngủ chính, người giúp việc đều lui xuống, Trần Tử Huyên đứng trong sảnh dưới tầng một Đông Uyển, thoáng liếc mắt nhìn về phía cầu thang một cái.
Giờ Nguyễn Chi Vũ đang ngủ trong phòng ngủ chính tầng hai.
Anh vừa về đến nhà đã lăn ra giường ngủ luôn, môi còn tái nhợt hơi tím. Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ ốm yếu như vậy của Nguyễn Chi Vũ.
“Cô chủ vậy nhờ cô chăm sóc cậu Chi Vũ nhé.” Bác Phương cũng không dám vào phòng ngủ chính, chỉ có thể dặn dò cô.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên khó xử thì thào nói: “Hình như anh ấy không thích người khác đi vào quấy rầy. Anh ấy mắng tôi nên tôi mới ra ngoài.”
Bác Phương giật mình một cái, anh thật sự đuổi cô ra ngoài sao?
Thực tế thì nguyên văn Nguyễn Chi Vũ nói chỉ có ba chữ 'Cô ồn quá'.
Trần Tử Huyên đỡ anh nằm lên giường, sau đó nhanh chóng đo nhiệt độ cho anh.
Người lớn trong nhà rõ ràng rất lo cho anh lại cương mặt không chịu thừa nhận. Cô chỉ có thể ghé sát bên tai Nguyễn Chi Vũ hỏi anh không thoải mái chỗ nào, muốn uống nước hay không... vân vân.
Cô đoán là Nguyễn Chi Vũ ngại cô phiền.
“Cô chủ, chuyện đó... đôi khi đàn ông tương đối...” Bác Phương nhìn cô, cảm thấy hơi buồn cười: “Nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Trần Tử Huyên trợn tròn mắt nhìn, bác Phương lại xoay người đi rồi.
Có ý gì?
Cô ngước đầu nhìn về phía cầu thang, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bước lên cầu thang về phòng ngủ chính trên tầng.
Trần Tử Huyên nhẹ nhàng vặn mở cửa, đứng bên ngoài chỉ ló đầu vào tìm hiểu tình huống một chút. Nguyễn Chi Vũ còn đang nằm trên giường ngủ, cô nhẹ chân tiến lại gần anh, nhiệt độ cơ thể của anh đã giảm bớt, giờ chỉ còn 38 độ, nhìn mặt cũng khá hơn nhiều.
Có thể là vì sốt cao nên chăn đắp trên người bị anh xốc ra, dáng người to lớn nằm nghiêng trên chiếc giường rộng rãi, áo sơ mi tím sẫm sang trọng cởi bỏ vài nút trên cùng, loáng thoáng lộ ra vòm ngực vạm vỡ...
Dáng người Nguyễn Chi Vũ thật sự rất tuyệt... làm cô nhìn mà mặt vô thức nóng lên. Cô nằm chung một giường với anh vài tháng rồi, nhưng bình thường cũng không có gan quan sát anh trắng trợn như thế này.
Tiếng chuông từ di động trong túi áo khoác của cô bỗng vang lên.
Trần Tử Huyên giật thót mình, chột dạ quay đầu đi. Cô nghiêm trang túm chăn kéo lên cho anh, sau đó chạy ra ngoài.
“May mà anh ấy chưa tỉnh lại...”
Cô vừa đóng cửa lại, di động lại vang lên, như là có ai tìm cô có việc gấp vậy.
Trần Tử Huyên đang buồn chán, lúc trước di động bị Nguyễn Chi Vũ tắt máy, cô vừa khởi động máy không lâu...
Bỗng cô trố mắt giật mình, lúc này mới nhớ tới một người khác.
Cô lập tức lấy di động trong túi ra, đúng là Chu Tiểu Duy sốt ruột tìm mình.
Hai cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn chưa đọc. Mà lúc này Wechat của cô cũng đang không ngừng nhảy ra tin nhắn mới.
Heo con muốn xoay người: “Người đâu?”
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, sao cậu lại tắt máy? Cậu không quên chúng ta đã hẹn cùng đi ăn ở khách sạn Qua Đăng đấy chứ?”
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, mình thật sự đủ tiền thanh toán...” Lại còn thêm cái icon giơ tay lên trời thề.
Trần Tử Huyên lướt nhìn hơn mười tin nhắn cô ấy gửi tới, xem ra người này tìm cô cả buổi trưa.
Cục cưng vô địch: “Ngại quá, tớ gặp ông xã ở dưới Tập đoàn hàng không IP&G” Cô gõ hai chữ 'ông xã' còn rất thuận tay.
Chu Tiểu Duy thấy cô nhắn lại thì lập tức vừa xúc động lại phẫn nộ.
Heo con muốn xoay người: “Cậu gặp ông xã nhà cậu! Cái đồ thấy sắc quên nghĩa này. Tình cảm cách mạng giữa hai ta thâm sâu như thế mà cậu lại đối xử như vậy với mình! Hứ!”
Heo con muốn xoay người: “Mà buổi trưa lúc mình gọi rõ ràng còn chuyển được, cậu không hé răng một lời thì thôi! Sao lại ngắt máy nha! Còn tắt máy luôn chứ! Hại tớ tưởng cậu bị người ta cướp di động!”
Heo con muốn xoay người: “Mệt, người ta còn muốn đưa cậu đi ăn cái món siêu đắt siêu quý trông siêu khiêu gợi kia...”
Trần Tử Huyên không biết món ăn trông khiêu gợi mà cô ấy nói là gì, nhưng chắc chắn không phải cái gì tốt.
Thấy cô ấy phẫn nộ kích động, cô chỉ đành gửi lại mấy icon 'đau đớn nói xin lỗi'. Chu Tiểu Duy lại tỏ vẻ xin lỗi ngoài miệng đều là giả dối.
Cục cưng vô địch: “Hôm nào tớ mời cậu đi khách sạn Qua Đăng ăn bồi tội.”
Hai mắt Chu Tiểu Duy sáng ngời, lập tức nhắn lại một câu. “Thôi được rồi, tớ tha thứ cho cậu đấy.”
Trần Tử Huyên nhìn thấu sự tham tiền của cô bạn này từ lâu rồi, đang định châm chọc lại một câu thì Wechat lại nhảy ra tin nhắn mới.
Anh Lê: “Cô với Chi Vũ sao rồi? Trần Tử Huyên, cô xuống tay dịu dàng một chút, sopha trong phòng kia không đủ hai người lăn lộn đâu.”
Lê Hướng Bắc vừa online đã trêu chọc cô.
Trần Tử Huyên vừa thấy hình cái đầu của họ Lê kia liền lập tức nhớ tới nụ cười gian xảo thấy chết không cứu của anh ta trưa nay.
Thù mới thêm hận cũ.
Cục cưng vô địch: “Lê Hướng Bắc, tôi giới thiệu một người bạn cho anh.”
Ngón tay cô gõ như bay trên màn hình, kéo Lê Hướng Bắc vào nhóm trò chuyện.
Heo con muốn xoay người: “Ai đây? Nickname thật tự luyến.”
Chu Tiểu Duy vừa nói câu đầu đã làm cậu Lê sặc, tâm trạng Trần Tử Huyên rất tốt, cô muốn Chu Tiểu Duy đến xử anh ta.
Lê Hướng Bắc còn chưa kịp cứu vãn hình tượng, Chu Tiểu Duy lại thêm một câu: “Có nhà tâm lý học từng nói, nhìn Nickname của một người có thể phỏng đoán đại khái khát vọng sâu trong nội tâm của đối phương. Anh Lê trong hiện thực có phải ông chú thất nghiệp không?”
Lê Hướng Bắc ngồi trên sô pha phòng khách nhà mình, gương mặt anh tuấn lập tức xa sầm.
Cục cưng vô địch: “Tiểu Duy, cậu nói cho anh ấy nghe đi, trưa nay chúng ta vốn định ăn cái gì?”
Chu Tiểu Duy lập tức hưng phấn: “Ốc vòi voi của Mỹ nha! Trần Tử Huyên, lần sau chúng ta nhất định phải đi ăn. Thứ kia trông cực kỳ giống cúc ** bé bỏng của đàn ông. Mỗi lần tên ngốc trong công ty bắt nạt mình là mình lại chạy đi mua mấy con về nhà, dùng dao thái ra từng miếng. Xả stress cực kỳ.”
Phụ nữ thật tàn ác!
Lê Hướng Bắc không nói chuyện, kinh ngạc nhìn hai người phụ nữ thảo luận làm thế nào cắt sống, phân thể ốc vòi voi đáng thương kia. Không hiểu sao cảm thấy trứng nào đó dưới quần đau quá.
Heo con muốn xoay người: “Haizz, nghe nói tỷ suất ly hôn năm nay trong nước lại tăng, tăng còn bền vững hơn tốc độ tăng trưởng của cổ phiếu A nữa.”
Cái đầu bay nhảy của Chu Tiểu Duy lại đổi sang cái đề tài mới. Cô ấy có chút cảm khái với việc này. Bởi vì cô ấy còn chưa gả đi được mà người khác lại suốt ngày ly hôn kích thích cô ấy.
Cục cưng vô địch: “Không thích hợp thì ly hôn thôi.”
Thật ra Trần Tử Huyên cảm thấy hai chữ 'ly hôn' không trầm trọng đến thế. Đại khái vì cô đã chuẩn bị tâm lý rồi. Sau khi sinh con xong sẽ trở thành người bị chồng bỏ.
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, suy nghĩ của cậu sai rồi, một lời không hợp liền ly hôn. Bên nhau cả đời đâu có dễ dàng như vậy. Hai vợ chồng với nhau đều nên tha thứ, nhường nhịn lẫn nhau. Ai mà chẳng có khuyết điểm chứ.”
Thái độ của Chu Tiểu Duy với hôn nhân rất nghiêm túc, cũng vì như vậy nên cô ấy sắp thành bà cô già rồi.
Anh Lê: “Sau khi phụ nữ có khả năng độc lập kinh tế rồi tỷ suất ly hôn mới tăng lên.” Lê Hướng Bắc gửi một câu.
Heo con muốn xoay người: “Đó là vì đàn ông các anh vô dụng quá!”
Dù sao cũng là trên mạng, Chu Tiểu Duy gan rất lớn, trực tiếp chặn họng người ta.1
Nhưng cô lại bỗng nghĩ đến một biện pháp tốt: “Nếu nhà nước ra luật mới, yêu cầu vợ chồng sau khi ly hôn thì tài sản trên danh nghĩa đều sung công vào quốc gia thì đảm bảo không ai ly hôn nữa.”
Lê Hướng Bắc trợn tròn mắt nhìn Wechat, Trần Tử Huyên kết bạn với một cô nàng hung hãn như vậy từ bao giờ?
Ngón tay run run bấm nút thoát Wechat, sau đó vội soạn một tin gửi cho Nguyễn Chi Vũ.
“Chi Vũ, cậu cẩn thận Trần Tử Huyên làm phản...” Nhưng Lê Hướng Bắc lại cảm thấy nhắn như vậy không ổn lắm, vội xóa đi, soạn lại tin khác.
“Chi Vũ, có người dạy hư Trần Tử Huyên.”
Lê Hướng Bắc vô cùng lĩnh ngộ, tuyệt đối không thể chỉ mặt gọi tên nói xấu yêu nữ kia, đành phải nói ẩn ý một chút.
Nguyễn Chi Vũ ở trên tầng ngủ rất sâu, sốt cao đã đỡ hơn một chút, loáng thoáng nghe được di động của mình vang lên vài cái.
Anh cau mày, vươn tay xoa nhẹ huyệt thái dương, mở mắt lại phát hiện trong phòng ngủ có phần lạnh lẽo.
Cô đâu rồi?