Khoảng chín giờ tối, Trần Tử Huyên cầm di động về phòng ngủ. Mở cửa phòng ra phát hiện Nguyễn Chi Vũ đã tỉnh ngủ.
Nhưng hình như anh hơi lạ thì phải.
“Anh đói không? Có muốn ăn cái gì không? Bác Phương có làm ít cháo...
Trần Tử Huyên câu nệ đứng ngoài cửa phòng, nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Nguyễn Chi Vũ không nhiều lời, anh chỉ khẽ 'ừ' một tiếng, đứng lên đi ngang qua cô ở cửa phòng ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng lại.
Cô vào phòng quần áo tìm một bộ đồ ngủ, vào phòng tắm ngâm mình, không nhịn được oán giận một câu: “Đàn ông thời buổi này thật phức tạp.”
Nguyễn Chi Vũ xuống tầng dưới tùy tiện uống một ít cháo, cảm thấy tinh thần hơn một chút. Nghĩ ngợi một lát, về phòng ngủ cầm một phần tài liệu đến phòng sách...
Trong phòng tắm có tiếng nước xen lẫn tiếng ngâm nga. Cô đang tắm rửa.
“Tâm trạng cô ấy rất tốt sao?”
Anh đến bàn trà cầm tài liệu lên, lúc quay người còn vô thức liếc nhìn về phía phòng tắm.
Theo hiểu biết của anh thì khi cô gái này vui vẻ đều thích vừa tắm vừa ngâm nga.
Gần nhất cô ấy ở cùng người nào?
Tinh tinh...
Di động trên bàn trà chợt rung lên, trên màn hình sáng lên tin nhắn Wechat mới nhất.
“Cục cưng...”
Đôi mắt Nguyễn Chi Vũ nheo lại. Anh vốn không để ý đến chuyện của Trần Tử Huyên. Nhưng là ai lại xưng hô với cô như vậy?
Anh nhìn chăm chú màn hình lập lòe một lát, ánh mắt hiện lên tia do dự. Tuy cô gái đang ngâm mình trong phòng tắm có vẻ sẽ không ra ngoài nhanh như vậy nhưng nếu anh muốn biết sẽ cho người đi tra, không cần xem trộm điện thoại của cô.
Không hiểu sao Nguyễn Chi Vũ cảm thấy bản thân hơi nực cười, anh trước giờ đều có nguyên tắc của mình.
Anh cầm văn kiện, sải bước định đi.
Tinh tinh...
“Cục cưng, thân thể người ta không thoải mái...”
Thừa nhận đi, một khi đã để ý thì không có nguyên tắc nào cả. Anh không nhịn được quay đầu nhìn điện thoại của cô.
“Người đẹp say ngủ là ai?” Anh than khẽ một tiếng.
Cạch!
Đúng lúc này, cửa phòng tắm chợt bị người đẩy mở, Trần Tử Huyên mặc áo ngủ màu trắng bước tới, cô đang định lấy sữa dưỡng thể vào phòng tắm, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của anh.
“Có... có chuyện gì à?” Cô không hiểu sao anh không có việc gì lại đứng ở đây.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng cô, rũ mi yên tĩnh một lát không đáp lời, xoay người đi ra cửa.
“Sấy khô tóc đi.”
Khi cánh cửa khép lại, cô nghe được anh trầm giọng bỏ cho mình một câu.
Trần Tử Huyên ngẩn ngơ, tóc dài xõa tung đến bên hông ướt sũng nhỏ nước.
Có lẽ vì Nguyễn Chi Vũ đích thân dặn dò nên Trần Tử Huyên ngâm mình xong, ở trong phòng tắm lăn lộn làm khô tóc mới đi ra.
Anh đang làm việc trong phòng sách, vẫn như mọi khi.
Nhưng Trần Tử Huyên luôn cảm thấy anh hơi khác.
Mang thai không thể thức đêm, cô lên giường nằm một lát liền thiếp đi. Cô cũng không biết mấy giờ Nguyễn Chi Vũ mới về phòng ngủ. Chỉ là nửa đêm cảm thấy có người vuốt ve mái tóc dài của cô như kiểm tra cái gì.
Tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng, Trần Tử Huyên ngạc nhiên phát hiện người bên gối cũng chưa rời giường. Bình thường anh vẫn luôn duy trì thói quen rời giường từ năm giờ.
“Chào buổi sáng.”
Mặt hai người cách rất gần, người đàn ông trước mặt chợt mở bừng mắt làm tim Trần Tử Huyên loạn một nhịp. Cô lập tức lên tiếng chào hỏi, sau đó vội vàng bò dậy.
“Ừ.” Anh thấp giọng đáp lại, cũng rời giường.
Tuy bình thường Nguyễn Chi Vũ cũng không nói chuyện gì nhiều cho cam. Nhưng mấy ngày nay cảm thấy anh yên lặng hơn hẳn.
Anh sao vậy? Cô có phần muốn hỏi thăm, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Thấp thỏm rửa mặt xong, cô theo anh xuống dưới tầng ăn bữa sáng đơn giản, sau đó cùng sóng vai đến nhà chính.
“Hôm qua ông nội lo cho anh lắm đấy.”
Hai người sóng vai đi tới, Trần Tử Huyên cảm thấy hôm nay hành lang dài vô cùng, không khí yên tĩnh đến xấu hổ. Cô tùy ý nói một câu.
Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu liếc cô một cái, tiếp tục yên lặng.
Di động trong túi bỗng vang lên báo tin nhắn tới.
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, cậu đã rời giường chưa? Không phải đang bận rộn lăn lộn trên giường với ông xã béo nhà cậu đấy chứ?”
Đúng lúc nhàm chán, thấy cô nàng Chu Tiểu Duy chịu khó gửi tin nhắn cho mình, Trần Tử Huyên còn chưa kịp nhắn lại thì bên kia rảnh rỗi trứng đau lại 'tinh tinh' nhắn mấy tin liên tục.
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, hôm nay lãnh đạo trực tiếp phái mình đến thành phố C công tác. Cậu muốn mình xách tay gì về cho không? Mình quyết định phải ở khách sạn tốt nhất, ăn no căng mới về. Đồ ngốc kia suốt ngày ngược đãi mình...”
Trần Tử Huyên xem cô ấy luôn miệng ca thán ông sếp của mình, còn nói gì mà thương trường như chiến trường, rồi lại hâm mộ cô không cần đi làm.
“Tôi tình nguyện đi làm...” Trần Tử Huyên cảm thấy phụ nữ không có nguồn kinh tế thu vào mới là ngốc nghếch nhất.
“Ai thế?”
Nguyễn Chi Vũ nheo mắt, thấy cô tập trung nhìn chằm chằm di động thì trầm giọng hỏi.
Anh bất ngờ lên tiếng làm Trần Tử Huyên sửng sốt, lập tức buông di động đáp một tiếng: “Bạn tôi.”
“À.” Anh nặng nề nói.
Nghe có vẻ anh không hài lòng với câu trả lời của cô. Cô vội bổ sung: “Chu Tiểu Duy, bạn học cấp ba của tôi.”
“Đúng rồi, giờ cô ấy đang công tác ở Tổng công ty Tập đoàn hàng không IP&G đấy.”
Nguyễn Chi Vũ nhướn mày: “Chu Tiểu Duy.” Anh đương nhiên không ấn tượng gì với một nhân viên.
Nhưng mà...
“Chính là cô bạn lúc học cấp ba thường xuyên ký tên thay cho cô à?” Anh nói một câu không hiểu ra sao.
Trần Tử Huyên giật mình, dừng bước hỏi: “Sao anh lại biết..?.”
Sao anh biết trước đây Chu Tiểu Duy thường xuyên ký giả cho cô chứ? Dù có điều tra cũng không tra được việc nhỏ như vậy.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô dần sâu thẳm, anh không nói thêm gì, nhanh chân đi tiếp về phía trước.
Nắng sớm lung linh, Trần Tử Huyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng tuấn tú của anh, trong nháy mắt cô cảm thấy bóng anh thật xa xôi. Cảm giác như trước đây từng thấy rồi nhưng lại không có ấn tượng.
Mà di động của cô còn đang 'tinh tinh' không ngừng...
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, khi nào cậu mới giới thiệu ông xã nhà cậu với mình? Đúng rồi, nhớ nói với anh ấy mình là bạn tốt nhất của cậu, bảo anh ấy nhất định phải mời mình ăn một bữa cơm.”
Trần Tử Huyên dứt khoát ngồi xuống khúc quanh của hành lang, cười nhắn trả lời cô ấy: “Có thể cậu từng gặp qua anh ấy rồi.”
Heo con muốn xoay người: “Ý là mình có quen biết à?”
Cục cưng vô địch: “Cùng công ty với cậu.”
Chu Tiểu Duy lập tức hưng phấn bừng bừng: “Anh ấy làm ở Tổng công ty Tập đoàn hàng không IP&G à? Mau nói mau nói, làm ở bộ phận nào?”
Cục cưng vô địch: “Sếp của sếp của... sếp cậu.”
Trần Tử Huyên đang định chọc cô ấy một chút thì chú ý tới tối qua có nhận được tin nhắn mới.
Cô hơi ngạc nhiên: “Người đẹp say ngủ?”
Khoảng mười giờ tối qua đối phương nhắn cho cô hai tin. Rất ngắn gọn, cũng rất kỳ quái.
“Cục cưng.”
“Cục cưng, thân thể người ta không thoải mái...”
“Mình quen với người này lắm hay sao?”
Người xa lạ mà nhắn tin như vậy thì quá kỳ quái, giọng điệu cứ như... đang oán giận? Làm nũng?
Trần Tử Huyên nhanh tay gõ vài chữ: “Xin chào, xin hỏi cậu là bạn học cũ của tôi sao?”
Người đẹp say ngủ: “Đúng.”
Đối phương đáp lại gần như ngay lập tức, Trần Tử Huyên hơi giật mình. Có lẽ đối phương đúng lúc vừa mở Wechat ra đi, hay đối phương đang chờ cái gì?
Trần Tử Huyên cứ vậy lần đầu nói chuyện với người đàn ông tên 'Người đẹp say ngủ' này. Cô nhớ trước đây mấy lần cô gửi tin nhắn vòng bạn bè thì người này cũng gần như là lập tức đáp lại. Điều này khiến cô hơi tò mò.
Cục cưng vô địch: “Cậu là ai? Tên gì? Ngại quá, tôi quên mất...”
Cô gõ hàng chữ này rất thẳng thắn, rất trực tiếp, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Một người đàn ông ngồi nơi ghế dài sô pha, nắng sớm vương trên gương mặt điển trai của anh ta càng khiến anh ta tái nhợt không chút hồng hào. Ánh mắt anh ta chợt co rụt, tay phải hung hăng siết chặt tay vịn ghế, áp lực cơn đau từ thân thể truyền tới.
Anh ta ở Mỹ chịu đựng đau đớn nhiều năm như vậy, cho rằng đã quen rồi, nhưng bây giờ...
“Cục cưng, em thật sự quên tôi rồi sao.”
Anh ta sở hữu một đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm, nhưng lúc này hai mắt đờ đẫn không chút sức sống.