Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 99: Chương 99: Sợ tôi sao?




“Anh vẫn luôn chằm chằm quan sát vòng bạn bè của cô ta à?” Một người phụ nữ tức giận xông tới, cướp lấy di động trong tay anh ta.

“Trương Thiến Thiến, trả di động cho tôi!” Triệu Dịch Kiệt đứng lên, tức giận nói.

“Trần Tử Huyên là chị dâu họ của anh. Huống chi cô ta còn mang thai con của Nguyễn Chi Vũ nữa. Anh tỉnh táo chút đi được không...” Trương Thiến Thiến buồn bực rống to.

“Không liên quan đến cô!”

Triệu Dịch Kiệt bước từng bước tới trước, nhanh chóng cướp lại di động của mình. Anh ta lạnh lùng âm u trừng người phụ nữ trước mặt: “Đi khỏi đây ngay! Trương Thiến Thiến, cô không có tư cách ở lại nhà họ Triệu!”

Từ khi những chuyện cô ta làm bị lộ ra ngoài, mỗi lần Triệu Dịch Kiệt thấy cô ta đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trương Thiến Thiến chột dạ, nhưng ngay sau đó lại cao giọng nói: “Em biết trước đây em từng làm nhiều chuyện sai lầm. Nhưng hai ta đã đăng ký kết hôn rồi, chúng ta là vợ chồng. Giữa vợ chồng không nên khoan dung...”

“Đừng làm tôi ghê tởm thêm nữa. Cút ngay!”

Chỉ cần nghĩ đến việc cô ta và Nguyễn Chi Vũ hợp tác tính kế mình, Triệu Dịch Kiệt hận đến nôn nóng táo bạo.

Mấy ngày nay Trương Thiến Thiến vẫn mặt dày mày dạn quấn lấy anh ta. Cô ta cảm thấy qua một thời gian thì Triệu Dịch Kiệt chắc chắn sẽ tha thứ cho mình. Nhưng chuyện cũng đã qua nửa tháng rồi mà người này vẫn giữ thái độ lạnh lùng như vậy.

“Triệu Dịch Kiệt, anh thật muốn... thật muốn khiến quan hệ chúng ta bế tắc như vậy sao? Nhà họ Trần cũng không dễ bắt nạt vậy đâu!” Cô ta tức giận uy hiếp.

Triệu Dịch Kiệt cười mỉa thành tiếng; “Nhà họ Trần?”

“Cô lấy nhà họ Trần dọa dẫm tôi như đúng rồi nhỉ? Mặt của cô ghê gớm thật đấy. Trần Võ Quyền có quan hệ gì với cô? Đến Trần Tử Huyên còn không đem ông ta ra nữa là. Trần Võ Quyền chẳng qua là anh rể của cô mà thôi.”

Anh ta cực phản cảm với Trương Thiến Thiến, tựa như khi chán ghét một người sẽ căm ghét toàn bộ của đối phương.

“Chị tôi nói nếu nhà họ Triệu các người dám đòi ly hôn thì nhà họ Trần chắc chắn không bỏ qua cho các người!” Trương Thiến Thiến bị anh ta nói thẹn quá thành giận. . truyện tiên hiệp hay

Đúng vậy, đám cưới của hai người bị hủy nhưng hai người đã đăng ký kết hôn rồi. Bọn họ là vợ chồng hợp pháp. Nếu là cưới lần hai thì giá trị con người chắc chắn sẽ hạ giá, vậy nên Trương Thiến Thiến phải quấn lấy Triệu Dịch Kiệt bằng bất cứ giá nào. Cô ta phải làm cô chủ nhà họ Triệu.

“Ôi chao, cho rằng dựa vào nhà họ Trần là có thể ăn vạ tôi à?”

Triệu Dịch Kiệt khinh thường, châm chọc cười một tiếng: “Trương Thiến Thiến, khi nào cô về hỏi chị cô đi. Hỏi xem nhà họ Trần có phải sắp đổi tên rồi không... Bên ngoài bọn họ rất oai phong, có chỗ dựa vững chắc lớn mạnh như Nguyễn Thị bảo kê. Nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, nhà họ Trần bị Nguyễn Chi Vũ nhìn trúng rồi. Trần Võ Quyền tự mình giữ mình còn chẳng xong, lấy cái gì đòi uy hiếp tôi?”

Nói đến cuối, vẻ mặt Triệu Dịch Kiệt cũng rất khó nhìn, đặc biệt là khi cắn răng nghiến lợi thốt ra ba chữ 'Nguyễn Chi Vũ'.

Reng reng...

Mấy ngày này di động của Trần Tử Huyên đều rất bận rộn, đều quy công cho Chu Tiểu Duy, cả ngày không có việc gì đều thích làm phiền cô.

Cô ăn cơm tối xong liền chui vào phòng ngủ, dùng notebook đăng ký diễn đàn xem mấy bài post liên quan đến phụ nữ mang thai.

Cô vốn cho rằng Chu Tiểu Duy lại gọi điện làm phiền mình, không ngờ lại là bà nội Trần.

“Tử Huyên, dạo này thế nào rồi? Chi Vũ vẫn tốt với cháu chứ?”

Trần Tử Huyên nghe được người ích kỷ như bà nội Trần lại bỗng nhiên quan tâm mình thì sinh ra dự cảm không tốt.

“Chúng cháu như những những cặp vợ chồng bình thường khác thôi, không có gì đặc biệt.”

“Thì là muốn giống vợ chồng yêu thương hòa thuận đấy. Buổi tối trước khi ngủ hai đứa nên tâm sự với nhau, có lợi cho tăng tiến tình cảm...”

Trần Tử Huyên càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, hỏi thẳng bà cụ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bà nội Trần cũng không nói khách sáo với cô nữa, giọng nói dồn dập mang theo mệnh lệnh:

“Tử Huyên, cháu nói với Chi Vũ nhà họ Trần thật sự không biết chuyện thép tấm trong hạng mục cầu vượt đại dương tháng trước bị đánh tráo. Đều tại ông chú họ xa của cháu cả, là Đường Vĩnh Hậu quá tham lam. Cháu bảo Chi Vũ tuyệt đối đừng hiểu lầm, không thể để chuyện này tai ương nhà họ Trần chúng ta...”

Trần Tử Huyên giật thót mình, cô nhớ rõ ông chú họ xa này. Nguyễn Chi Vũ cố ý mang cô đi nhìn hình ảnh máu tươi đầm đìa dưới hầm ngầm kia.

“Cháu không quản được chuyện của công ty.” Cô phức tạp đáp lại một câu.

“Nói kiểu gì thế hả!”

Bà Trần bên kia điện thoại giận tím mặt, bực bội mắng to: “Nếu ba mày xảy ra chuyện thì mày cũng chẳng sống tốt được đâu. Giờ nhà họ Trần chúng ta gần như dựa cả vào Nguyễn Thị, chuyện nhà họ Trần mày xem thế nào rồi làm đi.” Nói xong, điện thoại bị trực tiếp cắt đứt.

Những người này ngoài việc xem cô như công cụ thì còn chút tình thân nào đáng nói? Thật muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ! Thực phiền!

Cô thả di động lên mặt bàn, yên tĩnh ngồi trên sô pha suy nghĩ chuyện này.

Nguyễn Chi Vũ nâng đỡ nhà họ Trần, sau đó lại lặng yên không một tiếng động nắm chặt mạch máu của nhà họ Trần. Trần Tử Huyên không cảm thấy anh sẽ thật sự ra tay với nhà họ Trần. Anh làm vậy dường như chỉ để kiềm chế bọn họ mà thôi.

“Chẳng trách những người đó không ai dám đắc tội anh ấy...” Bởi vì chính bọn họ cũng rơi vào vòng vây.

Người trong giới kinh doanh đều biết, làm đối thủ của Nguyễn Chi Vũ không phải lựa chọn sáng suốt...

“Đang làm gì đấy?”

Cô suy nghĩ quá nhập tâm, cửa phòng bị người mở ra cũng không chú ý. Vừa hồi thần đã thấy Nguyễn Chi Vũ đứng trước mặt.

Trần Tử Huyên nhìn thấy anh thì vô thức cứng người: “Không... không làm gì cả.”

“Tôi đang xem mấy bài viết được chia sẻ trên diễn đàn con cái...” Cô không nhìn thẳng anh mà quay đầu đi, vội vã nói ra cái cớ.

“Bài viết?” Nguyễn Chi Vũ vẫn đứng yên trước mặt cô, giọng nói có phần không rõ ý tứ.

“Là diễn đàn này, trong này có rất nhiều bà mẹ đã sinh con thường xuyên lên chia sẻ kinh nghiệm.”

Trần Tử Huyên nói hơi vội, nhanh chóng chuyển màn hình máy tính về phía anh như cố chứng minh mình không nói dối, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

“Bọn họ nói khi mình mang thai thì chồng nghẹn khó chịu, dễ ra bên ngoài tìm... Sau đó bọn họ lại chia sẻ kinh nghiệm nên dùng cách gì giúp chồng...”

“Bọn họ nói có thể dùng âm vật giả.” Trần Tử Huyên nói đến đây mặt còn rất nghiêm túc.

Cô ngước mặt nhìn anh, hoang mang hỏi: “Nguyễn Chi Vũ, cốc máy bay là cái gì?”

Nghe đến đây, gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ hơi giật giật.

“Mang thai đừng nghịch di động và máy tính nhiều quá, nên lên giường nghỉ ngơi.” Anh trầm giọng đánh trống lảng.

Trần Tử Huyên an phận rất nhiều. Nhanh chóng tắt máy tính cất đi, vào phòng tắm rửa mặt rồi lên giường chuẩn bị ngủ một giấc.

Nguyễn Chi Vũ sang phòng tắm trong phòng sách tắm rửa, sau khi ra ngoài lại về bàn công tác phê duyệt văn kiện.

Nhưng anh có hơi không yên lòng.

Anh có thể cảm nhận được cô rất sợ anh.

“Là vì lần trước...” Anh quay đầu nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ, nhớ đến lần trước áp bức cô xuống tầng hầm, cô thật bị dọa...

Tâm phiền ý loạn, anh dứt khoát ra khỏi phòng sách, về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cô gái trên giường đã ngủ say.

Thời gian gần đây cô ngoan ngoãn rất nhiều, Nguyễn Chi Vũ xốc chăn lên, tự nhiên vô cùng nằm xuống cạnh cô.

Anh vươn tay vòng qua thắt lưng cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Trần Tử Huyên cũng không phản kháng, dường như đã quen rồi. Cô cọ cọ gương mặt nhỏ vào lồng ngực anh, lông mày giãn ra, ngủ ngoan ngoãn lại an tĩnh.

Nguyễn Chi Vũ nhìn động tác nhỏ của cô, trong lòng sinh ra một loại tình cảm kỷ quái, hỗn loạn vô cùng.

Anh dùng năm ngón tay chải vuốt mái tóc dài mềm mại của cô. “Sợ tôi sao?” Anh nhỏ giọng thì thầm.

Bàn tay ôm cô xiết lại chặt hơn, môi mỏng ghé sát vào bên tai cô.

“Trần Tử Huyên, nếu em thật sự sợ tôi thì cũng đừng chọc tôi tức giận.” Giọng anh rất trầm, rất thấp, tựa như cảnh cáo, tựa như buồn bực, lại có phần bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.