Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 315: Chương 315: Cậu chủ Nguyễn không có cảm giác an toàn




Sau khi bị ép buộc tiếp xúc thân mật, Lê Hướng Bắc rất khó chịu mà phát hiện, vết thương của anh ta thật sự đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Mà ở một bên, Chu Tiểu Duy đang bám dính lấy Trần Tử Huyên hỏi về việc liên quan đến Đường Duật.

“Lần đầu gặp Đường Duật cậu ta cũng rất khó tính… cậu ta cố ý mặc một bộ quần áo lớn hơn một số, che dấu hết vết bầm tím trên người…”

“Cậu cũng kéo cậu ta như vậy, đè cậu ta trên đất, cưỡng ép bôi thuốc sao?” Chu Tiểu Duy không hiểu vì sao, trong đầu có chút hưng phấn.

“Đúng vậy.” Trần Tử Huyên rất thẳng thắn.

Chu Tiểu Duy càng hỏi càng hăng hái: “Vậy sau khi lớn lên, hai người cũng như vậy…”

“Hai người đều thích cậu ta hả?” Lê Hướng Bắc kỳ quái ngắt lời bọn họ.

“Tất nhiên rồi, anh lại không phải không quen Đường Duật lúc ấy...” Nam thần! Nam thần bị thương, cho nam thần uống thuốc, đẹp trai đến không thể chịu được! Tâm hồn thiếu nữ của Chu Tiểu Duy bay bổng, quen biết mấy anh chàng đẹp trai bọn họ, vị nhà họ Nguyễn kia quá khủng bố rồi, Lê Hướng Bắc thì quá lăng nhăng, tính đi tính lại thì vẫn là Đường Duật tuyệt nhất, hơn nữa lúc trước cô ấy may mắn có một đoạn thời gian sống chúng với anh ta, thật sự là rất kích động mà.

Sắc mặt Lê Hướng Bắc hơi thối, muốn nói mấy câu giúp mình, đúng lúc đó, điện thoại của anh ta vang lên.

Vốn dĩ dự định giả vờ không nghe thấy, nhưng anh ta cúi đầu liếc mắt một cái, nhân vật lớn!

Lê Hướng Bắc cầm điện thoại, thận trọng đi sang phía ban công, lúc này mới ấn nghe. “Ông nội Nguyễn.”

Lê Hướng Bắc cung kính nói một câu.

Không biết có phải do danh tiếng của nhà họ Nguyễn quá lớn không, qua điện thoại, Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy nhất thời không dám nói cười, nhìn nhau một chút, đều đồng thời im lặng.

Ông nội Nguyễn Chi Vũ lại gọi điện thoại cho Lê Hướng Bắc?

Ánh mắt Trần Tử Huyên không nhịn được liếc nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn Lê Hướng Bắc ở ban công, không biết ông cụ tìm Lê Hướng Bắc có việc gì.

“Cháu cũng không biết gần đây Chi Vũ đang bận việc gì nữa, chắc là việc của công ty...”

“Cháu hỏi bọn Bùi Hạo Nhiên, bọn họ cũng không biết.”

“Giáng sinh Chi Vũ cũng không về nhà sao, gần đây cậu ấy cũng không về nhà sao?”

Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh, cho nên thanh âm ở ban công của Lê Hướng Bắc rất rõ ràng: “Để cháu điều tra, tạm thời không biết cậu ta ở đâu cả.”

Chu Tiểu Duy cũng vểnh tai lên nghe trộm, sau đó kéo áo Trần Tử Huyên, nhỏ giọng nói: “Ông cụ Nguyễn gọi điện cho Lê Hướng Bắc hỏi thăm về cháu của mình, xem ra Nguyễn Chi Vũ đã rất lâu rồi chưa về nhà.”

Thần sắc Trần Tử Huyên có chút phức tạp, nhìn Lê Hướng Bắc bên kia, biểu tình hơi do dự, cô đứng dậy, đến gần anh ta, mở miệng định nói cái gì đó.

Cô biết Nguyễn Chi Vũ ở đâu.

Binh, binh, binh.

Đột nhiên trên trần nhà truyền đến tiếng đập bóng.

Trần Tử Huyên ngẩn ra, đờ đẫn nhìn trần nhà rung lắc, mà Lê Hướng Bắc vừa cúp điện thoại xong cũng lập tức nhíu mày mắng chửi, Chu Tiểu Duy mắng: “Người này có tố chất gì vậy, thế mà dám đập bóng trong nhà.”

Cậu chủ Lê không chịu được âm thanh ồn ào này: “Nơi bỏ đi này mà cô cũng ở được, ngày mai chuyển ra ngoài đi!”

Thanh âm đập bóng của tầng trên thật sự khiến người ta nghe thấy rất khó chịu, rất muốn bộc phát, chắc là Trần Tử Huyên đã nghe quen rồi, ngoại trừ ánh mắt có chút trầm tư phức tạp, trên mặt không hề có gì tức giận.

Sắc mặt Lê Hướng Bắc đen sì, đi về phía cửa: “Mẹ nó, tôi đi xem tên chết tiệt kia, dám tạo ra âm thanh ồn ào này.”

“Căn hộ tầng trên là nơi xúi quẩy, người ở nơi đó chắc không phải là loại tốt đẹp gì đâu.”

Chu Tiểu Duy đi lên phía trước khuyên anh ta: “Đứng có làm lớn chuyện, tầng trên tầng dưới, nhỡ đâu anh ta báo thù thì sao.”

“Báo thù? Vậy phải xem anh ta có cái bản lĩnh đó không!”

Lê Hướng Bắc sao có thể chịu được thể loại ồn ào này, tức giận mắng, đang nghĩ đến việc dứt khoát mua lại chung cư này.

“Không cần phiền phức.”

Trần Tử Huyên hiếm khi tốt tính, kéo Lê Hướng Bắc lại, ấn xuống ghế sô pha, nhân tiện rót cho anh ta một cốc hồng trà, rất bình tĩnh nói: “Người ở tầng trên, tôi sẽ tự đi xử lý.”

Chu Tiểu Duy cảm thấy rất thần kỳ, khi Trần Tử Huyên vừa nói sẽ đi xử đối phương, âm thanh đánh bóng trên tầng cũng dừng lại.

Chắc là cảm thấy làm phiền cô không phải là việc gì tốt rồi.

“Đồ thần kinh.”

Lê Hướng Bắc trừng mắt nhìn lên tầng, uống một ngụm hồng trà nóng, dần dần bình tĩnh lại.

Trần Tử Huyên gật đầu đồng ý với anh ta, lúc trước cô bị làm phiền kinh khủng, suýt chút nữa là đi đánh người rồi.

Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là anh ta cảm thấy nhàn rỗi, tìm chút cảm xúc tồn tại.”

Chu Tiểu Duy thấy cô không nói gì, cảm thấy có lẽ Trần Tử Huyên rất quen thuộc với người tầng trên.

Sau khi ăn xong bữa tối, Chu Tiểu Duy còn làm cho bọn họ chè ngân nhĩ hạt sen, Trần Tử Huyên nhấm nháp bát chè ngọt ngào, tâm tình cũng dần dần dịu lại, gương mặt thối của Lê Hướng Bắc cũng giảm đi rất nhiều, Bùi Ức vui vẻ lấy điện thoại chụp cho bọn họ mấy bức ảnh.

Chu Tiểu Duy thuận miệng giáo dục một câu: “Trẻ con không được chơi điện thoại, chơi nhiều rồi, lớn lên đầu óc sẽ không được tốt lắm.”

“Đây là điện thoại của bố cháu nha.”

Ăn uống no nê xong cũng không còn sớm nữa, trẻ nhỏ nên về nhà ngủ sớm, Bùi Ức bị đuổi về nhà, có điều trước lúc về, thằng nhóc này còn nhấn mạnh một câu.

“Dì Chu, cháu không giống với bố cháu, nếu như dì thật sự tức giận, dì giận một mình bố cháu là được rồi, dì đừng có không quan tâm đến cháu, cháu vô tội mà.” Bùi Ức giả làm người lớn, giọng điệu rất nghiêm túc, khiến bọn họ bật cười một trận.

“Thằng nhóc Bùi Ức kia rất thích cậu.”

Trần Tử Huyên nhìn thấy hai người Lê Hướng Bắc vào thang máy, cũng tiện thể đóng cửa, bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, có thể tâm tình chuyện riêng tư.

“Tiểu Duy, cậu và Bùi Hạo Nhiên…”

“Chỉ là quan hệ bạn bè thôi.” Biểu tình Chu Tiểu Duy hơi ngượng ngùng.

Trần Tử Huyên nhìn cô ấy không nói gì, mà Chu Tiểu Duy cũng như không có sức lực, thở dài nói: “Thật sự chỉ là quan hệ bạn bè, chúng mình cũng đã nói rõ rồi, trước giờ chưa có cái kiểu… loại cảm tình dây dưa không tốt, mình biết xử lý thế nào mà.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng cậu thật sự…”

Trần Tử Huyên cảm thấy chuyện xử lý tình cảm, những lời mà phụ nữ nói ra thường không thể tin được.

“Trần Tử Huyên, chút chuyện này của mình, mình thật sự có thể xử lý được. Cậu hiểu mình mà.” Chu Tiểu Duy dường như muốn lảng tránh, liền chuyển đề tài.

“Cậu cảm thấy việc bôi thuốc trị thương cho Đường Duật và Lê Hướng Bắc chỉ là thói quen, vậy cậu có từng nghĩ, người ở bên cạnh cậu chắc chắn không hề có cảm giác an toàn không, bởi vì anh ta có thể cũng chỉ là một thói quen.”

“Trần Tử Huyên, cậu không hiểu tình yêu.”

Trần Tử Huyên ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn Chu Tiểu Duy đang vẫy tay với cô, cứ như thế mà đi.

Không hiểu tình yêu.

Dì nhỏ Cố Như yên của cô cũng từng nói, cô không hiểu tình yêu.

Phiền nhất là mấy chuyện tình cảm, ông ngoại cũng từng nói, ai đối xử tốt với mình, mình sẽ đối xử tốt với người đó, chỉ như vậy thôi.

“Cái gì mà không có cảm giác an toàn chứ.”

Trần Tử Huyên suy tư một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một lúc lâu.

Không phải là nói Nguyễn Chi Vũ không có cảm giác an toàn chứ.

Người như anh thì không thể nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.