Bảy giờ tối, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, mà Trần Tử Huyên lại bị đẩy ra khỏi phòng bếp.
Tiểu Duy nghiêm túc cảnh giác cô: “Không có việc gì thì đứng có đi vào.”
Trần Tử Huyên rất phiền muộn, đây rõ ràng là nhà cô mà.
“Có một số người ấy mà, cả ngày không giúp được cái gì cả.“ Cậu chủ Lê đang ngồi ở phòng khách lập tức cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Tử Huyên không quan tâm đến anh ta, ngược lại rất tò mò lại gần cửa phòng bếp, rất nghiêm túc quan sát một lớn một nhỏ ở bên trong, Chu Tiểu Duy đang xào thịt bò với ớt chuông, tên nhóc Bùi Ức kia rất ra dáng đưa nước tương cho cô ấy.
Càng ngày càng cảm thấy rất kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn Lê Hướng Bắc hay ăn lười làm đang ngồi trên ghế sô pha.
“Này, sao con trai của Bùi Hạo Nhiên cứ dính lấy Tiểu Duy vậy?”
Lê Hướng Bắc bị cô hỏi một câu, nhường mày, biểu tình có chút kỳ quái.
Sự việc này bắt nguồn từ mấy ngày trước đêm giáng sinh.
Hôm đó anh ta dẫn Bùi Ức đuổi đến thành phố C tìm người, kết quả là mọi người ăn bữa giáng sinh ở một nhà hàng ăn nhanh bên đường cao tốc.
Sau đó anh ta miệng tiện nói một chút việc về anh trai của Bùi Hạo Nhiên.
[Đây là bức chân dung của cả nhà họ Bùi.]
Lúc đó, sau khi mọi người đã ăn uống no nê, Bùi Hạo Nhiên dẫn Bùi Ức đi vệ sinh. Anh ta nhìn thấy ví tiền của Bùi Hạo Nhiên rơi trên bàn, anh ta lập tức mở bức ảnh trong ví ra cho Chu Tiểu Duy xem.
Khi Chu Tiểu Duy nhìn thấy một người đàn ông trong bức ảnh có nét giống Bùi Hạo Nhiên, rất ngạc nhiên: “Tôi ở nhà họ Bùi chưa bao giờ nhìn thấy anh trai anh ta, hai vị nhà họ Bùi cũng chưa từng nhắc đến.”
[Anh trai của Bùi Hạo Nhiên đã bất ngờ ra đi, lúc đó bọn họ rất đau buồn.]
[Đã xảy ra chuyện gì?]
Có lẽ do Chu Tiểu Duy xui xẻo, cô ấy vừa hỏi xong, sắc mặt Bùi Hạo Nhiên tràn đấy u ám đã bước đến, cướp lại chiếc ví, sau đó chế nhạo dạy dỗ cô ấy một hồi.
[Cô Chu, tôi cảm thấy việc nhà họ Bùi chúng tôi, cô không có tư cách để biết quá nhiều.]
Trong nhà hàng ăn nhanh có rất nhiều người, Bùi Hạo Nhiên hiếm khi có thái độ dạy dỗ người khác. Chu Tiểu Duy vô tội bị mắng, nhưng cô ấy cúi thấp đầu, không hề phản bác một câu.
Cuối cùng bọn họ quay trở lại trong xe, dọc đường đi mọi người đều biết điều không nói gì.
Chu Tiểu Duy xuống xe trước, lúc đó cô ấy cười rất miễn cưỡng, có lẽ do thật sự buồn, nói một câu: “Chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, chúc mọi người có một cuộc sống hạnh phúc.”. Đọc