Chuông điện thoại di động vang lên từng tiếng một làm cho trong phòng bệnh đang tĩnh lặng lại có chút ồn ào. Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt phức tạp nhìn về phía điện thoại, anh ta biết là Trương Thiến Thiến gọi điện thoại tới thúc giục anh ta trở về...
Chẳng qua là giờ khắc này, anh ta không muốn rời đi.
“Em họ, lần này cậu tới thành phố C không phải vì hôn sự sao, đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời co tôi, tôi và chị dâu cậu sẽ đến đúng giờ...” Nguyễn Chi Vũ nhìn anh ta, dùng giọng lạnh lùng nói một câu không rõ ý.
Triệu Dịch Kiệt nghe được lời anh nói, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
“Triệu Dịch Kiệt, anh về đi.”
Trần Tử Huyên sợ bọn họ đánh nhau giống như lúc sáng, bàn về thân thủ, Nguyễn Chi Vũ thật sự nổi giận tuyệt đối có thể đánh anh ta tàn phế.
“Vậy cô phải làm sao?” Triệu Dịch Kiệt quan tâm hỏi ngược lại.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ để cô ấy thế nào!”
Nguyễn Chi Vũ thấy dáng vẻ hai người bọn họ quan tâm lẫn nhau thì sắc mặt không vui.
Ngay sau đó anh khinh miệt cười lạnh một tiếng: “Người nhà họ Trần ở ngay bãi đậu xe, một hồi bọn họ đi lên, muốn cho bọn họ nhìn thấy hai ngươi ở chỗ này tình ý triền miên...”
Triệu Dịch Kiệt nghe nói người nhà họ Trần tới, sắc mặt thoáng vẻ phức tạp.
Anh nhìn về phía Trần Tử Huyên đối diện, nhanh chóng nói: “Tử Huyên, cô chăm sóc cho mình thật tốt, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Anh ta không dây dưa nữa, trước đây anh ta và Trần Tử Huyên có quan hệ vợ chồng, mà bây giờ anh ta và Trương Thiến Thiến cũng lĩnh chứng rồi, quan hệ này rất phức tạp, lỡ như có gì hiểu lầm thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thanh danh của hai người.
Trần Tử Huyên thấy anh t rời đi cũng không có quá nhiều lưu luyến, cô xụ mặt, tâm tình không tốt lắm trực tiếp xoay người đi tới giường bệnh.
Mà ánh mắt Nguyễn Chi Vũ lại u ám trợn trừng nhìn bóng lưng Triệu Dịch Kiệt, tay phải hơi nắm lại thành quyền, giống như đang tức giận cái gì.
[Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi...]
Những lời này anh nghe vào trong tai rất không thoải mái!
Cô gặp chuyện tại sao không gọi điện thoại cho anh mà hết lần này tới lần khác tìm Triệu Dịch Kiệt...
Người nhà họ Trần tới hỏi thăm sức khỏe Trần Tử Huyên cũng phát hiện sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trong phòng bệnh âm trầm khó coi, giống như là trước đó có người nào đã chọc giận anh.
“Tử Huyên, cháu thật là không cẩn thận, làm sao có thể ăn linh tinh, may mà thai nhi giữ được.” Bà cụ Trần lần trước cao huyết áp nhập viện đã bình phục, lúc này giọng lại oang oang dạy dỗ cô.
Bà cụ quay đầu, khuôn mặt già đầy nếp nhăn lại mang theo nụ cười lấy lòng: “Cậu Nguyễn, Tử Huyên từ nhỏ đã bị nhà họ Trần chúng tôi chìu hư, tính tình có chút tiểu thư, nó không hiểu chuyện, xin cậu đừng quá để ý, nó nhất định sẽ thay đổi...”
Trần Tử Huyên bị quở trách không đáng giá một đồng, cô nằm ở trên giường bệnh, trực tiếp đưa lưng về phía bọn họ, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Trần Võ Quyền bị bà cụ Trần ép tới cùng, ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Tử Huyên trên giường bệnh một cái, giống như không hề quan tâm tới chuyện cô có bệnh nặng hay không.
Ngược lại, ánh mắt Trần Võ Quyền thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Nguyễn Chi Vũ, đáy mắt đè nén những suy nghĩ sâu xa.
“Tử Huyên, phải chú ý thân thể nhiều hơn, tôi có chưng cao da lừa cho cô, nghe nói rất có tác dụng đối với người chảy nhiều máu, cô nhân lúc còn nóng uống một ít đi.”
Trương Tiểu Vi cũng coi như là con dâu nhà họ Trần, tới cùng Trần Võ Quyền, trên mặt cô ta mang theo nụ cười ân cần, để một cái chén gốm lên bàn.
Bà cụ Trần thấy Trần Tử Huyên nằm ở trên giường bệnh không phản ứng lại bọn họ lập tức không vui: “Cháu làm sao mà ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng quên rồi!”
Nếu như không phải có Nguyễn Chi Vũ ở đây thì bà ta đã sớm mắng lên, lúc này chỉ đành đè nén tức giận: “Mau ngồi dậy uống cao da lừa mẹ nhỏ cháu chưng đi, thai nhi quan trọng!”
Trần Tử Huyên sầm mặt nằm nghiêng trên giường bệnh, giống như là không nghe thấy, không chịu động đậy.
Thuốc Trương Tiểu Vi chưng cô sẽ không uống!
“Cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào nhìn bọn họ một vòng rồi đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Đây rõ ràng chính là ra lệnh đuổi khách.
Người nhà họ Trần nghe anh như vậy nói cũng không ở lại lâu, sau khi giả dối thăm hỏi sức khỏe một phen đã rời đi.
Chẳng qua là cuối cùng Trương Tiểu Vi vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn bên mặt Nguyễn Chi Vũ thêm mấy cái, đáy lòng vừa nghi ngờ vừa kiêng kỵ.
Anh bảo Trương Thiến Thiến gọi Triệu Dịch Kiệt đi, sau đó tự mình gọi điện thoại cho bà cụ Trần, bảo người nhà họ Trần tới bệnh viện, anh làm những chuyện kỳ quái này rốt cuộc là để làm gì?
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Những lời này hôm nay Nguyễn Chi Vũ đã nghe mấy lần, tuy nhiên lần này người hỏi lại là cô.
Người nhà họ Trần đều đã rời đi, cửa phòng bệnh được khép hờ, lúc này trong phòng chỉ có anh và cô.
“Nguyễn Chi Vũ, là anh báo cho người nhà họ Trần tới đối phó tôi?”
Trần Tử Huyên lạnh mặt nhìn thẳng vào mắt anh: “Cô Lưu của anh đâu, anh không cần ở bên cô ta sao, anh ở chỗ tôi rốt cuộc là muốn làm gì, có lời cứ nói thẳng đi!” Giọng cô trong trẻo lạnh lùng.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở bên giường bệnh còn cô thì nằm ngang.
Ánh mắt anh từ trên cao nhìn xuống, Trần Tử Huyên rõ ràng nhìn thấy môi anh khẽ mấp máy định mở miệng, nhưng cô đợi mấy phút mà người đàn ông này vẫn không nói một tiếng.
“Tối hôm qua tôi và Triệu Dịch Kiệt ở trong phòng bệnh khóa trái cửa, chúng tôi không làm gì cả.”
Cô nghĩ anh tới đây đơn giản là muốn truy cứu và dạy dỗ cô, đàn ông ở bên ngoài vượt giới hạn nuôi tình nhân dường như đều hợp tình hợp lý, mà phụ nữ chỉ cần có chút mập mờ với người đàn ông khác thì chính là không tuân nữ tắc.
Lúc này cô không chút nào che giấu sự tức giận trên mặt, sầm mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô nhưng vẫn không nói chuyện.
Trần Tử Huyên cảm thấy anh không tin mình, trong bụng bộc phát sự tức giận.
Tại sao cô phải giải thích! Những chuyện hư hỏng giữa anh và Lưu Oánh Oánh... Càng nghĩ càng tức giận, cô nắm lấy chăn giường màu trắng đắp lên đầu một cái, mắt không thấy thì sẽ không sao!
Nhớ tới Lưu Oánh Oánh, tay cô siết chặt chăn, ra sức nắm chặt.
[Cô muốn bao nhiêu tiền thì trực tiếp ra giá, phá bỏ đứa con hoang chướng mắt trong bụng cô...]
[Nguyễn Chi Vũ muốn có con, tôi sẽ sinh cho anh ấy].
[Cho dù đứa con hoàng này của cô sinh ra, sau này tôi làm mẹ ghẻ của nó tôi cũng sẽ ngược đãi nó, bởi vì nó rất chướng mắt.]
Ngày đó ở trong phòng ăn Lưu Oánh Oánh ngạo mạn ầm ỉ, cô rất muốn phản bác, nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ họng, còn có một loại hèn mọn.
Đôi mắt Trần Tử Huyên uẩn trứ ưu thương nhàn nhạt, tay phải theo bản năng vuốt ve bụng mình.
“Sau khi sinh con ra lập tức rời đi.” Co tự nói trong lòng: “Ông cụ Nguyễn hẳn sẽ không để cho chắt trai của ông ấy bị người ta khi dễ...”
Nghĩ đến ông cụ nhà họ Nguyễn, ánh mắt Trần Tử Huyên sáng lên, tựa như tìm được một cái hy vọng.
Cô vén chăn trên đỉnh đầu lên, có chút gấp gáp muốn tìm điện thoại di động của mình, bây giờ cô muốn lập tức gọi điện thoại cho ông cụ Nguyễn.
Nhưng Trần Tử Huyên vừa vén chăn lên: “Không được lộn xộn.” Đỉnh đầu liền truyền tới một giọng nói trầm thấp không rõ ý.
Cả người cô căng thẳng, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông bên giường bệnh, anh vẫn chưa đi!
“Bác sĩ nói cô phải nằm viện một tuần.” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ nghe có chút kỳ lạ, giống như là cố ý để giọng mình có vẻ thong thả: “Không thể xuống giường.”
Trần Tử Huyên rụt tay về không tiếp tục tìm điện thoại di động nữa, cô biết điều nghe lời nằm lại trên giường.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô hồi lâu, trong lòng có chút giãy giụa.
Cô bình thường cũng không có ngoan như vậy!
Không khỏi nghĩ tới những lời Lê Hướng Bắc đã nói, loài sinh vật phụ nữ này, cậu không nói rõ ràng với cô ấy, cô ấy sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Trong lúc bất chợt, vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ có chút rối rắm phức tạp, cuối cùng anh rất khó khăn không được tự nhiên nói mấy chữ: “Người đưa thuốc xuất huyết đến không phải là tôi...”
“Tôi biết.” Người phụ nữ trên giường bệnh giống như không muốn nghe đến giọng của anh, lạnh lùng trả lời một câu.
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói như vậy lại có chút bất ngờ và mừng rỡ.
“Đêm hôm đó tôi không đến khách sạn tìm cô, là bởi vì...”
Trần Tử Huyên nhớ tới cuộc gọi được kết nối kia, sắc mặt dần dần tái nhợt: “Tôi không có hứng thú đối với chuyện của hai người các người, phiền anh đừng nhắc tới!”
Cô lạnh mặt cắt đứt lời nói của anh, nắm lấy chăn giường gói mình lại.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, anh cũng trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau cô nghe được tiếng bước chân anh rời đi cùng với giọng anh lạnh lùng phân phó một câu với y tá: “Xem cô ấy.”
Cửa phòng bệnh bị đóng lại một tiếng răng rắc.
Trần Tử Huyên lúc này mới thở ra một hơi dài, dường như khoảng không gian nào có anh cũng sẽ tràn ngập một phần cảm giác bị áp bức.
Sau khi trải qua lần này, cô hiẻu rõ ràng sự chênh lệch giữa cô và anh.
Với cả những suy nghĩ không nên có cô giấu ở trong lòng, toàn bộ đều bị cô chặ đứt.
Bệnh thịt thừa ở cổ tử cung không được coi là quá nghiêm trọng, nhưng phụ nữ có thai bị chứng viêm này nhất định phải cẩn thận xử lý, Trần Tử Huyên rất phối hợp uống thuốc, trải qua hai ngày chữa trị thì rõ ràng đã có chuyển biến tốt, bác sĩ nói không cần phải tiến hành giải phẫu.
“Tôi biết rồi, mấy ngày nữa bệnh viện hãy phê chuẩn cho tôi về nhà...”
Chừng bảy giờ tối, ông cụ Nguyễn gọi cho cô một cuộc điện thoại, Trần Tử Huyên ban đầu có chút khẩn trương, cho là ông cụ sẽ đổ ập xuống mắng cô không ngừng, nhưng may mà không có.
Ông cụ Nguyễn hình như đã sớm biết tình trạng thân thể của cô đã ổn định, tâm tình còn không tệ, hỏi cô có phải thật sự mang thai đôi hay không.
Nhắc tới sinh đôi, khuôn mặt Trần Tử Huyên cũng hiếm khi lộ ra nụ cười: “Trước đó phôi thai quá nhỏ không có chú ý, bây giờ đã xác định là sinh đôi, hơn nữa bệnh viện đã thông qua nước ối của phôi thai kiểm tra giới tính, nói hai đứa đều là bé trai...”
Không phải Trần Tử Huyên trọng nam khinh nữ mà là cô lớn lên ở nhà họ Trần từ nhỏ, biết rõ con gái trong nhà giàu có đều bị lợi dụng làm công cụ cưới gả, con trai mới có thể là người thừa kế chính để bọn họ đào tạo.
Nếu như là con trai, vậy thì ít nhất người nhà họ Nguyễn sẽ coi trọng con của cô, cho dù sau này cô không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con...
Nghĩ tới đây, đáy mắt cô có chút tối sầm.
Mà ông cụ Nguyễn ở đầu bên kia điện thoại di động nghe thế thì vô cùng kích động, cách điện thoại di động cũng có thể nghe được ông lớn tiếng la lên với lão quản gia: “Tử Huyên mang thai đôi, cuối năm nhà họ Nguyễn chúng ta có thể có hai đứa chắt trai rồi ha ha ha...”
Trần Tử Huyên bị giọng điệu vui sướng của ông cụ Nguyễn lây sang, môi cũng cong lên một nụ cười.
“Cô Trần, có chuyện gì mà cười vui thế?” Cô y tá bưng một phần ăn tối đi vào: “Đến giờ ăn cơm tối rồi.”
“Ăn nhiều một chút, đừng để cháu ông đói.”
Ông cụ Nguyễn mơ hồ nghe được cô ở bên kia phải ăn cơm, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Nguyễn Chi Vũ đâu, cháu muốn ăn cái gì thì bảo nghiệt chướng kia mua cho cháu...”
Tâm trạng Trần Tử Huyên vốn đang rất tốt, nghe thấy tên Nguyễn Chi Vũ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống.
“Cháu biết rồi.” Cô buồn bực trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
Trần Tử Huyên cầm đũa lên chuẩn bị vùi đầu ăn, nhưng khi mở hộp cơm ra nhìn lại thấy là trứng gà xào tôm, gan heo xào, còn có ba món khác đều để bổ máu, hơn nữa toàn đều là những món trong danh sách đen cô không ăn.
“... Vì con trai mình.” Phải cố gắng bỏ tật xấu kén ăn này.
Cô gắp lên một miếng gan heo, vô cùng bi phẫn nhét vào trong miệng, mặt không thay đổi nhai nhai, rất muốn phun ra.
Vẻ mặt cô y tá giật mình, nhìn thấy dáng vẻ Trần Tử Huyên đau khổ giống như là ăn thuốc độc, hơn nữa khi cô ăn trứng gà xào tôm thì chỉ ăn tôm, cố ý dùng đũa đẩy trứng gà ga.
“Cô Trần, những món ăn này có vấn đề sao?” Y tá không nhịn được hỏi một câu.
Gò má Trần Tử Huyên hơi đỏ: “Tôi...” Cô rất lúng túng.
“Cô ấy kén ăn, không ăn trứng gà.”
Ngoài phòng, một giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên.
Trần Tử Huyên nhìn về phía cửa phòng, khuôn mặt lập tức tối lại, tại sao anh lại tới đây.