“Tại sao cứ nhất định phải là em...” Những lời mà Nguyễn Chi Vũ nói với cô đêm đó cứ quẩn quanh mãi trong lòng.
Rất nhẹ nhàng, rất lạnh nhạt, rất u buồn.
Cô cúi đầu nhìn xuống miếng ngọc bội màu huyết dụ nằm trong lòng bàn tay, hơi hoảng hốt và trong lòng nặng trĩu.
“Mợ chủ, cậu Lê đang đợi cô ở tầng dưới.”
Bác Phương gõ cửa phòng ngủ hai lần rồi dịu dàng nói với cô.
Trần Tử Huyên sững sờ, hoàn hồn lại: “Dạ.”
Cô vội đáp lại, nắm chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo rồi đi xuống tầng dưới.
“Mợ chủ, tháng sau cô dự sinh rồi, chú ý đến sức khoẻ và cảm xúc của mình.” Bác Phương lo lắng cùng cô đi xuống cầu thang.
Từ sau khi ở nhà của Chu Tiểu Duy trở về, Trần Tử Huyên trở nên rất im lặng, những người giúp việc của nhà họ Nguyễn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ cũng biết rằng cô đang rất suy sụp.
“Tháng sau em sẽ sinh rồi, sao không đợi thêm một tháng nữa hãy nói cho em biết chứ…”
Cô nhìn thẳng về phía trước, đi từng bước cẩn thận, nói rất khẽ, chỉ mình cô mới nghe thấy.
“Cô quen với Đường Duật từ khi nào?”
Phòng khách ở tầng một của Đông Uyển nhà họ Nguyễn rất trống trải, chỉ có Lê Hướng Bắc lặng lẽ đứng ở trung tâm, câu hỏi của anh ta rất ngắn gọn xúc tích.
Trần Tử Huyên tiến lại gần anh ta, có thể thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của anh ta khi nhìn cô, ánh mắt ấy càng thêm nghi hoặc và xa lạ.
“Tôi đã nói với anh, tôi quen ấy từ rất lâu rồi.”
Cô ngồi thẳng xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, không muốn nhìn thấy sự ngờ vực vô căn cứ của anh ta.
Cô và Lê Hướng Bắc cũng được coi là bạn tốt, nhưng ánh mắt của anh ta bây giờ như thể Trần Tử Huyên có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không xứng với vòng bạn bè của bọn họ.
“Miếng ngọc bội của cô là của Đường Duật...”
Sắc mặt của Lê Hướng Bắc vẫn rất khó coi, anh ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, nhưng vừa nói ra thì lại không thể tiếp tục mở miệng được nữa.
“Tổng cộng có hai miếng ngọc bội hình bán nguyệt màu huyết dụ, chúng tạo thành một hình tròn hoàn hảo. Một chiếc nằm trong tay tôi, chiếc còn lại ở trong tay Đường Duật.”
Lê Hướng Bắc không thể mở miệng hỏi, còn Trần Tử Huyên lại ngẩng đầu thoải mái nói với anh ta: “Lúc còn nhỏ, tôi và Đường Duật đã đính ước rồi.”
“Cô, Trần Tử Huyên, cô là loại đàn bà đấy à.”
Sắc mặt của Lê Hướng Bắc tím lại, anh ta tức giận mắng to.
Trước khi đến đây anh ta đã đoán được rồi, nhưng sao người phụ nữ này dám nói toạc ra như thế. Thái độ của cô, mỗi một chữ cô nói ra càng khiến cho lửa giận trong lòng anh ta nổi lên đùng đùng.
“Vậy hiện tại là tình huống gì?”
“Trần Tử Huyên, tại sao cô lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, cô có biết quan hệ giữa Đường Duật và Chi Vũ là như thế nào không. Mấy năm nay, nếu không phải mắc nợ Đường Duật thì căn bản cậu ấy không cần kiêng nể một đám bất tài vô dụng nhà họ Đường kia.”
“Bởi vì Nguyễn Chi Vũ nợ Đường Duật một mạng, cậu ấy thiếu người anh em của mình một mạng, làm sao cậu ấy có thể...”
Giọng nói trong cổ họng của Lê Hướng Bắc rất khó khăn, anh ta bước tới, dùng hai tay nắm lấy vai người phụ nữ trước mặt, nghiến răng lớn tiếng hỏi lại cô.
“Nguyễn Chi Vũ cưới cô, cô lại đang mang thai đứa con của cậu ấy, cậu ấy phải đối mặt như thế nào đây…”
Phải đối mặt với Đường Duật như thế nào đây.
Lê Hướng Bắc biết rằng những gì anh nói bây giờ đều là giận cá chém thớt.
Nhưng lúc này, ngoài việc giận cá chém thớt với người phụ nữ này, bọn họ còn có thể giải quyết như thế nào đây, phải giải quyết như thế nào đây?
“Trần Tử Huyên, tại sao cứ nhất định phải là cô!”
Lồng ngực của Lê Hướng Bắc như bị chặn lại và anh ta rất bực bội, anh ta buông vai cô ra, cúi đầu hét vào mặt cô.
Cô vẫn yên lặng ngồi trên ghế sô pha, trên mặt không hề có cảm xúc gì, chỉ im lặng lắng nghe lời khiêu khích của Lê Hướng Bắc, không hề có nửa câu phản bác.
Tại sao cứ nhất định phải là cô…
Cũng lại là một câu nói như thế.
Đêm đó, Nguyễn Chi Vũ rất bình tĩnh trả lại miếng ngọc bội cho cô, không tức giận, không đập phá, bình tĩnh không giống như anh mọi khi.
Cô đứng chôn chân trước mặt anh, anh không nói nữa, lúc đó Trần Tử Huyên chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là tay anh rất lạnh.
Ngay lúc đó, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng.
Sau đó, nhìn Nguyễn Chi Vũ quay lại, mở cửa và bước đi.
Từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt của cô.
Không biết có phải do ánh đèn đường ngoài hành lang quá mờ ảo hay không mà cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh thật cô đơn.
Lúc này, cô đang nắm chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, ngọc huyết này quý hiếm, nên dù nắm chặt thế nào vẫn có cảm giác mát lạnh. Đột nhiên, Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên mơ màng nhìn về phía cổng.
Sau đêm đó, cô không bao giờ gặp lại anh nữa.
Nguyễn Chi Vũ không quay về nhà họ Nguyễn và họ cũng không biết anh đang ở đâu.
Lảng tránh?
Có lẽ ngay cả anh cũng không biết...
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Ở một vùng ngoại ô hẻo lánh tiếp giáp giữa thành phố F và thành phố C, khắp nơi đều là cỏ dại, một thời gian trước trời mưa to, đường bùn đầy ổ gà, mà cây cối của ngọn đồi trọc gần đó đã bị chặt bỏ từ lâu, chỉ còn lại một ít những cây lớn bị héo úa cành lá.
Ở một nơi hoang vu như vậy lại đột ngột có một ngôi nhà tứ hợp viện đơn sơ, tường ngoài đã mọc rêu xanh, ngói trên xà cũng bị mưa gió thấm dột, điêu tàn không được tu sửa.
Két.
Cánh cửa gỗ nặng nề cũ kỹ bị đẩy ra, đã nhiều năm không có ai ở đây.
Nhìn xung quanh, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng bám đầy bụi.
Những đồ nội thất này tuy rất cũ, nhưng nhìn từ cách chạm khắc tinh xảo đều là sản phẩm tốt, bốn phía sân im ắng không ồn ào, giống như tính cách của chủ nhân nó vậy.
Người đàn ông lặng lẽ đứng trước bức tường bên trái đại sảnh, trên tường treo ngay ngắn những khung ảnh lớn nhỏ, những tấm hình chụp chung.
Những tấm ảnh này đã bị mưa làm nhòe đi, nhưng có thể thấy rõ một trong những bức ảnh ấy có hai người đàn ông bá vai nhau, họ đều mặc trang phục quân đội yêu thích nhất, khuôn mặt uy nghiêm đầy thân thiết, họ chính là bạn vào sinh ra tử với nhau.
Người đàn ông giơ tay lên, những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên bức ảnh.
Mà Nguyễn Chi Vũ vẫn đứng ở cổng, thậm chí đôi chân của anh không muốn bước vào.
Anh nhìn bóng dáng gầy gò quen thuộc trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, người đàn ông vẫn im lặng như trước đây, trong đôi mắt xanh lam ẩn chứa đầy hoài niệm.
Anh biết rằng nơi đây đầy ắp những kỉ niệm của anh ta và cô.
Những kỷ niệm thời thơ ấu của anh ta và Trần Tử Huyên.
Đây là nơi ở trước đây của tướng quân Cố, ông nội của Đường Duật cũng sống trong căn nhà này, anh ta và cô đã quen nhau từ rất lâu.
“Đường Duật, tôi cũng không biết...”
Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ vang lên trong ngôi nhà hoang vắng, cúi đầu nặng nề: “Tôi cũng không biết quan hệ của cậu và Trần Tử Huyên.”
“Năm đó bố tôi mất, tôi từ Mỹ về thành phố A tham dự tang lễ, sau đó biết tin cậu đã đến thành phố C...”
Năm đó, anh đến thành phố C tìm anh ta chỉ để giết thời gian, nhưng anh không biết rằng Đường Duật đến thành phố C là vì một cô gái.
Mà năm đó, anh ở lại thành phố C làm trợ giảng nửa năm, cũng là vì một cô gái.
Những lời của Nguyễn Chi Vũ giống như là giải thích, đồng thời cũng giống như đang nhấn mạnh điều gì đó.
Nếu anh biết chuyện này từ trước, liệu anh có còn ở bên Trần Tử Huyên không...
Không biết.
Chính anh cũng không biết.
Nhưng bây giờ, cô đã là vợ anh, cô đang mang thai đứa con của anh, cô là của anh.
“Đường Duật, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”