“Cũng may chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì...”
“Cậu biết không, buổi chiều cậu khiến tớ sợ chết khiếp, tớ liều mạng đi lên cầu thang…”
Chu Tiểu Duy dừng lại một lúc, bây giờ đã mười một giờ đêm, họ trở về căn hộ nhỏ của cô ấy sau khi đã làm xong thủ tục ở bệnh viện, nhưng Trần Tử Huyên cứ luôn im lặng một cách kỳ lạ.
“Trần Tử Huyên, thực ra trước khi tớ đến phòng bệnh, có phải bên trong đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao người đàn ông tên Đường Duật đó lại ở trong phòng bệnh của cậu…”
“Chiếc vòng tay pha lê mà cậu vẫn nắm trong tay ở đâu ra vậy? Nhìn thấy quen quen…”
Màn đêm tĩnh lặng.
Ngọn đèn chân không trên đầu sáng rực phản chiếu bóng dáng hai người họ, nhưng chỉ có giọng nói của Chu Tiểu Duy vang vọng.
Từ đầu đến cuối, Trần Tử Huyên vẫn mím môi và không nói gì.
Mà chiếc vòng tay bằng thạch anh tím, đã bị kéo đứt vẫn được cô dùng hết sức giữ chặt trong lòng bàn tay.
Thấy cô không muốn nói gì, Chu Tiểu Duy âm thầm thở dài, cũng không hỏi tiếp nữa.
Cô ấy quay người nhìn về hướng cổng nhà mình thì thào: “Không biết Lê Hướng Bắc bị gì mà tự nhiên gọi tới hai vệ sĩ đứng ở ngoài làm thần giữ cửa, hàng xóm đi ngang qua còn tưởng nhà tớ đã tớ đã xảy ra chuyện gì lớn lắm…”
Trần Tử Huyên đứng bật dậy và đi về phía cửa.
Lập tức Chu Tiểu Duy lo lắng, vươn tay nắm lấy cánh tay của cô: “Nửa đêm rồi cậu còn đi đâu vậy?”
“Đi đuổi hai vị thần giữ cửa đó.” Giọng điệu của cô lại rất bình tĩnh.
Ngay khi cánh cửa vừa mở thì một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Trần Tử Huyên rất kinh ngạc.
Ánh đèn vàng ở cầu thang chung cư không sáng lắm, nhưng ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt lại sắc bén như thiêu đốt, anh đang nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt.
“Tiểu Chu, cậu ra ngoài một lát đi.”
Giọng nói của Trần Tử Huyên hơi nặng nề, cô bướng bỉnh nhìn người đàn ông trước mặt.
“Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện đi.”
Chu Tiểu Duy rụt rè bước ra khỏi cửa, trong lòng hơi lo lắng nhưng vẫn cố gắng bênh vực một câu: “Thật ra Trần Tử Huyên bị ngộ độc thực phẩm không phải là lỗi của cậu ấy đâu, đừng mắng cậu ấy…”
Đương nhiên Chu Tiểu Duy cảm thấy lo lắng rồi, nửa đêm nửa hôm mà cậu chủ Nguyễn lại đại giá quang lâm đến căn nhà nghèo nàn của cô, hơn nữa nhìn mái tóc bù xù của anh thì chắc chắn là vội vã chạy tới.
“Là Hạ Vân Lệ làm.”
Cánh cửa được đóng lại.
Anh còn chưa hỏi gì nhưng khuôn mặt của Trần Tử Huyên đã lạnh lùng, thái độ khác thường, tự mình chủ động nói trước.
“Buổi trưa hôm nay có người giao đồ ăn đến, đó là cơm chiên hoàng đế kiểu Thái không trứng…”
Lúc này đối diện với anh, trong lòng Trần Tử Huyên lại dâng lên một cảm xúc khó tả, dù sao lần trước họ đã chia tay trong buồn bã, ngày hôm đó cô đã bị anh đuổi ra khỏi câu lạc bộ, cô rất tức giận vì cảm thấy rằng anh đang bảo vệ Hạ Vân Lệ.
Cô là một người kén ăn và không ăn trứng, thông thường món cơm chiên hoàng đế kiểu Thái phải có trứng nên chắc chắn món ăn hôm nay là do người quen gọi đến cho.
Người vẫn luôn trăm phương ngàn kế nhắm vào cô, ngoại trừ Hạ Vân Lệ thì còn có ai nữa.
Sau đó Nguyễn Chi Vũ chỉ nhìn cô, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, nhìn vẻ mặt tức giận của cô lúc này, nhưng lại hoàn toàn im lặng.
“Anh cho rằng em đang nói dối ư?”
“Anh cho rằng em đang vu khống Hạ Vân Lệ ư?”
Cô bị anh cứ nhìn như thế thì cảm xúc dồn nén trong lòng như muốn trào ra, cực kỳ tức giận.
“Nguyễn Chi Vũ, con người em đa nghi, nhạy cảm, em thích gây chuyện ầm ĩ, nhưng có bao giờ anh tin tưởng em một cách nghiêm túc chưa? Vậy anh cảm thấy Hạ Vân Lệ là người thế nào? Là quản lý cấp cao đắc lực của anh, là người bạn quen thân nhiều năm của anh…”
Cô giơ tay phải lên, một nỗi tức giận không cam lòng dâng lên mà ném một đoạn vòng thạch anh tím đã bị đứt về phía anh.
“Hạ Vân Lệ muốn lấy mạng của em.”
Lồng ngực Trần Tử Huyên phập phồng và giận dữ hét vào mặt anh.
Cô nhìn người đàn ông đối diện cầm lấy đoạn vòng tay pha lê, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Tại sao anh lại thờ ơ như thế chứ.
Trần Tử Huyên không thể tin được, mở to mắt nhìn anh. Tại sao khuôn mặt anh lại lạnh lùng như thế, không hề căng thẳng gì cả, chẳng lẽ anh không mảy may lo lắng cho cô ư?
“Đây là vòng tay của Hạ Vân Lệ…”
Trong đáy mắt cô thoáng hiện lên sự tổn thương, cụp mắt xuống, không muốn nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông này nữa.
“Chiều nay trong phòng bệnh của bệnh viện... có một người phụ nữ bước vào, tắt đèn, kéo rèm, rất tối...”
Giọng cô trở nên trầm hơn, thế nhưng anh không hề quan tâm đến, Trần Tử Huyên không hiểu tại sao mình lại nói nhiều với anh như vậy, thậm chí cô còn bị hoảng sợ đến mức không dám trả lời bất cứ câu hỏi nào của Chu Tiểu Duy.
Không hiểu sao cô chỉ muốn nói cho anh biết.
Cô không muốn những người xung quanh lo lắng cho mình, cô cũng không bao giờ dễ dàng than khổ với người khác, nhưng cô chỉ muốn nói cho anh biết.
Đôi khi im lặng cũng gây tổn thương đến người khác.
“Cô ta cầm lấy cái gối và đè lên mặt em, em không thở được, em cố gắng đẩy cô ta ra nhưng em không đủ sức, em chắc chắn đó là một người phụ nữ, đây là chiếc vòng rơi khỏi tay cô ta…”
Cô nhớ rõ, nhớ rất rõ, đây là chiếc vòng tay bằng thạch anh tím mà Hạ Vân Lệ thường đeo trên tay trái.
Trần Tử Huyên vẫn đang nói, nhưng giọng nói của cô dần dần nhỏ đi.
Đột nhiên, cô cười tự giễu, ngẩng đầu lên, lại nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nguyễn Chi Vũ, nếu không phải nhờ có Tiểu Trụ Tử, em đã…” đã chết rồi.
“Tiểu, Trụ, Tử.”
Tiểu Trụ Tử.
Bỗng nhiên Nguyễn Chi Vũ lên tiếng, nhẹ nhàng nhớ kỹ ba chữ này.
“… Tiểu Trụ Tử của em, sao lại khiến em xảy ra chuyện được chứ.”
Lời nói của anh khiến trong lòng Trần Tử Huyên rất khó chịu.
Cô nhìn thẳng vào anh với ánh mắt giận dữ.
“Nguyễn Chi Vũ, anh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, đừng úp úp mở mở, em không đủ thông minh, không thể hiểu được mấy lời nói cao siêu của mấy người như anh đâu.”
So với sự kích động và tức giận của cô, anh vẫn rất bình tĩnh.
“Tiểu Trụ Tử.”
[Ông ngoại của Tiểu Trụ Tử và ông ngoại của em là đồng đội thân thiết với nhau nên lúc nhỏ em đã quen cậu ấy.
Tiểu Trụ Tử là con riêng, mẹ của cậu ấy bị đàn ông lừa, ngay từ đầu bà ấy không biết người đàn ông kia đã có vợ. Mẹ của cậu ấy sau khi sinh cậu ấy đã chết vì khó sinh, sau đó cậu ấy được đón về nhà cha ruột nhưng cha và mẹ kế lại đối xử tệ bạc với cậu ấy.
Từ nhỏ Tiểu Trụ Tử đã im lặng như thế, bị người khác bắt nạt cũng không phản kháng, những người đó cười nhạo cậu ấy là đồ ngốc, thật ra là do cậu ấy không thích nói chuyện, không thích phản ứng với người khác.
Chiếc hộp gỗ này là do một người rất quan trọng tặng cho em, cậu ấy đã mất rồi...]
Nguyễn Chi Vũ im lặng, khuôn mặt nghiêm nghị không có cảm xúc, nhưng khuôn mặt của cô lại được phản chiếu trong đôi đồng tử đen và sâu như muốn hút cô vào trong đáy mắt.
Đã có lần cô nhắc về những chuyện có liên quan đến Tiểu Trụ Tử trước mặt anh, nhưng anh không coi trọng, chỉ biết rằng Tiểu Trụ Tử này là một người rất quan trọng đối với cô.
Thì ra là anh ta.
Thế mà lại là anh ta.
Anh đột nhiên đưa tay phải về phía cô, Trần Tử Huyên sững sờ, không thể đọc được cảm xúc trên gương mặt anh lúc này.
Xòe lòng bàn tay ra, một miếng ngọc bội màu huyết dụ hình nửa vầng trăng nằm trong lòng bàn tay, dưới ánh đèn lạnh lẽo, ánh sáng đỏ rực vô cùng chói mắt.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Nhìn anh vô cảm nắm lấy tay cô, nhìn anh đặt lại miếng ngọc bội mát lạnh này vào lòng bàn tay cô...
Chất ngọc rất lạnh, tay anh cũng rất lạnh.
“Trần Tử Huyên, tại sao cứ nhất định phải là em?”