“Tầng 13, cô thật sự muốn đi thang bộ à...”
“Chờ một lát, thang máy tới ngay thôi.”
Sắc mặt Lê Hướng Bắc cũng rất khó coi, kéo người phụ nữ nhỏ nhắn đang xúc động bên cạnh, nhìn về phía cửa thang máy vừa đinh một tiếng đang chậm rãi mở ra trước mặt.
Dạo gần đây gần bệnh viện công có rất nhiều người bị thương do tai nạn, người đi tới đi lui tấp nập, ai cũng vội vã.
Người phụ giúp đẩy xe lăn của người bị thương, hoặc người cầm tờ giấy kiểm tra bước nhanh ra khỏi thang máy, cuối cùng Chu Tiểu Duy cũng đợi được thang máy mở ra và cô ấy lập tức lao vào.
Cô ấy nhanh chóng nhấn tầng mười ba của thang máy rồi dậm chân tại chỗ, cứ dán mắt vào dãy số ký tự mà thang máy hiển thị.
Lê Hướng Bắc bị cô ấy kéo giật ngược lại khiến bộ quần áo quý giá bị nhăn nhúm, trong lòng hơi xấu hổ.
“Chẳng phải điện thoại di động của Trần Tử Huyên ở trong phòng à, gọi cho cô ấy trước đi, coi cô gấp đến độ như sắp chết đến nơi không bằng.” Anh ta không kiềm lòng được mà chửi đổng một câu.
Chu Tiểu Duy quay lại trợn mắt nhìn anh ta: “Này, anh có biết nói chuyện không vậy hả?”
Ở một nơi như bệnh viện mà lại nói gì đến người chết hả? Thật là xúi quẩy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, do vội quá nên cô ấy đã quên mất, lúc này mới lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, vội vàng gọi cho Trần Tử Huyên.
Đinh đinh.
Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Tuy nhiên, đó lại là điện thoại trong túi của Lê Hướng Bắc đang rung.
“A lô?”
Chu Tiểu Duy nhìn người họ Lục nào đó đang nói chuyện với vẻ bực bội, cô ấy đang rất vội, gọi cho Trần Tử Huyên lại không có ai nghe máy, vì vậy cô ấy ấn mạnh vào màn hình và tiếp tục quay số.
“Tín hiệu trong thang máy không tốt, hiện tại tôi đang rất vội... Anh có thể dỗ dành mấy người tình bé nhỏ của anh vào lúc khác được không vậy?” Lê Hướng Bắc là một tay chơi lão làng nên có lẽ anh ta đang nói chuyện với bạn gái.
“Là Nguyễn Chi Vũ.” Lê Hướng Bắc lạnh nhạt đáp lại cô ấy.
Chu Tiểu Duy sững sờ và ngay lập tức im bặt.
Đúng lúc này, khi lên đến tầng năm thì thang máy dừng lại. Một lúc sau, bên ngoài thang máy có tiếng động lớn, kèm theo tiếng khóc thảm thiết, có người điên cuồng hét lên: “Tránh đường, tất cả tránh đường…”
Chiếc giường sắt của bệnh viện được đẩy vào, có một người nằm trên đó, không nhìn thấy mặt, bởi vì cả người đều bị khăn trải giường màu trắng che kín, thậm chí cả đầu cũng bị che kín.
Người trên giường bệnh kia đã qua đời, rất đông người nhà của kẻ quá cố đều xông vào thang máy khiến nó bị quá tải.
Trái tim của Chu Tiểu Duy như bị bóp nghẹt bởi một thứ gì đó và cảm giác bất an lại xuất hiện.
Với tốc độ này, thang máy cứ đi một lát lại dừng thì không biết khi nào mới có thể đi đến tầng mười ba.
“Cô định đi đâu thế, đã nói rồi, Trần Tử Huyên sẽ không sao đâu!”
Đột nhiên Lê Hướng Bắc hét lên với bóng người phía trước với vẻ mặt tức giận, đành phải chạy ra ngoài theo.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lê Hướng Bắc vừa thở hổn hển leo lên cầu thang vừa hoảng sợ trả lời người đàn ông đầu dây bên kia: “Đang ở bệnh viện.”
“… Chi Vũ, không phải như cậu nghĩ đâu.” Anh ta nhanh chóng giải thích: “Buổi sáng nay Trần Tử Huyên bị ngộ độc thực phẩm nên bạn cô ấy đã đưa cô ấy đến đây truyền nước, bây giờ đã không sao rồi nhưng cái cô Chu Tiểu Duy đó bị mắc chứng hoang tưởng cứ nghĩ bị người khác hãm hại…”
“Trông chừng cô ấy.”
Đầu bên kia trầm giọng nói bốn chữ, Lê Hướng Bắc nghe xong thì bước hai bước thành một bước, không hiểu sao trong lòng càng thêm lo lắng.
Từ tầng năm của khoa nội trú lên tầng mười ba chỉ mất vài phút, không dài cũng không ngắn.
Cũng may, trên cầu thang rộng rãi này không có nhiều người, cho dù người đi đường có vội vàng đi qua, mọi người cũng tương đối im lặng. Đường đi vắng lặng yên tĩnh, họ dùng sức chạy lên lầu, thở hổn hển, vang vọng lại tiếng bước chân vội vã.
Có tiếng bước chân rất khẽ tiến về phía mình.
Từng bước từng bước một, rất nhẹ nhàng.
Trần Tử Huyên mơ màng chìm vào giấc ngủ, hình như đã quá chạng vạng, tấm rèm cửa dày bị người ta kéo vào, nhưng tại sao phòng bệnh này không bật đèn, tối quá.
“Tiểu Chu, mấy giờ rồi?”
Cô biết có người đang đến gần chiếc giường của mình.
“Bây giờ tớ đã không sao rồi, lát nữa cho tớ xuất viện đi, tớ không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, khó chịu quá...”
“Tớ xin lỗi, hôm nay tớ đã hại cậu bị mất buổi phỏng vấn. Đúng rồi, hình như trưa nay cậu cũng chưa ăn gì phải không, đợi lát nữa chúng ta bắt Lê Hướng Bắc đãi chúng ta một bữa thịnh soạn mới được.”
Chỉ có giọng của cô cất lên, đối phương không đáp lại.
Trần Tử Huyên cau mày, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Tiểu Chu, cậu sao thế?”
Nhưng những lời nói này vừa chạm tới môi, cô đã không nhìn rõ gì nữa, chỉ cảm thấy có một bóng người đang đứng ở đầu giường của mình.
Á.
Trong lòng cô bùng lên nỗi sợ hãi, tiếng la hét và tiếng kêu cứu, tất cả chỉ có thể chìm trong cổ họng.
Đối phương đã cầm cái gối lên, đè thẳng lên mặt cô, thật mạnh, dùng sức ấn xuống, mặt Trần Tử Huyên đột nhiên tái đi, hơi thở khó chịu, dần dần trở nên ngộp thở…
Buông ra, buông tôi ra…
Buông tôi ra…
“Cô có thể để tôi thở một hơi được không?”
Lúc này Lê Hướng Bắc ở bên kia cầu thang vô cùng thê thảm, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta leo cầu thang, dùng hai tay chống đỡ đôi chân mềm nhũn của mình, yếu ớt hét vào mặt người phụ nữ đang ở phía trước anh ta.
“Tại sao cậu chủ như anh lại vô dụng như vậy chứ?”
Chu Tiểu Duy cũng thở hổn hển, sau khi trở thành cán bộ trí thức thì về cơ bản cô ấy chỉ toàn đi thang máy và hiếm khi tập thể dục.
“Tôi đề nghị cô không nên gây rối với Trần Tử Huyên nữa… Ôi, đám phụ nữ mấy người ai nấy đều khiến người ta lo lắng…”
“Tôi đã nói Trần Tử Huyên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô Chu, cô thực sự... rất thích hợp làm bảo mẫu quản gia đấy, rất biết quan tâm đến người khác.”
Lê Hướng Bắc thấp giọng oán trách, đứng thẳng người, nhìn con số ở đây là tầng mười hai, điều này có nghĩa là anh ta phải leo lên một tầng nữa.
“Có lẽ thực sự tôi đã nghĩ nhiều rồi.” Chu Tiểu Duy nói không ra hơi.
Cô ấy từ nhỏ đã rất thích lo lắng chuyện không đâu, hầu hết đều là do cô ấy tự suy diễn ra, hết cách rồi, tính tình của cô ấy vẫn luôn như vậy mà.
“Đi thôi, vẫn còn một tầng nữa.” Lê Hướng Bắc cũng không hề chậm trễ, anh ta còn phải giải thích với Nguyễn Chi Vũ qua điện thoại, nhưng không khỏi chửi rủa, “Chết tiệt, còn phải đi một đoạn hành lang dài nữa.”
“Nếu Trần Tử Huyên không sao, chúng ta sẽ cho cô ấy xuất viện và đi ăn một bữa thịnh soạn.” Chu Tiểu Duy cũng vội vàng chạy theo.
“Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Lê Hướng Bắc giận dữ chửi rủa.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra...
Cô nằm trong khu này cả buổi chiều, vẫn còn rất yếu, tự nhiên bị tấn công bất ngờ và ác liệt khiến cô không kịp trở tay.
Trần Tử Huyên giơ hai tay lên, cố gắng đẩy người kia ra, năm ngón tay đã nắm lấy cổ tay của đối phương, bàn tay rất mảnh mai với làn da mịn màng, giống như cánh tay của phụ nữ.
Lợi dụng tình thế, cô mạnh mẽ phản kháng lại đối phương nhưng cô vẫn không đủ sức để thoát ra.
Tưng.
Đột nhiên, có một âm thanh giòn tan vang lên.
Giống như những hạt pha lê từ chiếc vòng tay của người phụ nữ rơi xuống sàn.
Trần Tử Huyên có thể cảm nhận được sự do dự trong chớp mắt của đối phương, dường như người đó muốn nhặt lại đồ trang sức bị rớt.
Trần Tử Huyên rất khó thở, môi cô đã trắng bệch, đau đớn vật vã, vặn vẹo đầu cố lấy thêm dưỡng khí.
Nhưng dường như đối phương đang quyết tâm giết chết cô, đột nhiên trọng tâm của cả người đè mạnh lên đầu cô.
Trần Tử Huyên đã không thở được nữa, ngừng thở khiến não cô bắt đầu thiếu dưỡng khí, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Sự phản kháng của cô dần dần không còn sức lực, yếu dần yếu dần.
Phút chốc toàn thân hư thoát, hai tay rơi thẳng xuống giường bệnh...
“Tại sao phòng bệnh này lại tối như vậy?”
Ngay cả Lê Hướng Bắc cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, tim anh ta đập nhanh hơn: “Đừng lo lắng, đi vào trong sẽ biết ngay thôi.”
Nhưng cửa đã bị khoá trái bên trong rồi.
Chu Tiểu Duy lo lắng hét lên: “Trần Tử Huyên!”
Ầm.
Cánh cửa bị Lê Hướng Bắc vội vàng đá văng, hai người xông vào.
Đôi mắt anh ta mở to đầy kinh ngạc.
Ai…
Bóng dáng người đứng bên cạnh đầu giường của Trần Tử Huyên...
Chu Tiểu Duy nói năng lộn xộn: “Anh, anh là ai?”
Là ai…
“Đường Duật.”
Lê Hướng Bắc kinh ngạc nhớ kỹ cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc này.