“Ngọc bội của Tử Huyên ư?” “Huyết ngọc hình bán nguyệt gì chứ… Cái này tôi thật sự không biết, cậu ấy không có nói với tôi.”
Chu Tiểu Duy bị hỏi không hiểu cái mô tê gì.
Nhìn cậu chủ Lê trước mặt có bộ dạng rất cố chấp, nghĩ rồi cô ấy lại bổ sung: “Có điều Tử Huyên nói với tôi, gần đây cậu ấy gặp một chuyện lạ.”
“Chuyện gì?”
Lê Hướng Bắc không hỏi thăm được chuyện ngọc bội, cảm thấy tim như tro tàn, không quan tâm lắm về chuyện lạ này.
“Là vầy, Trần Tử Huyên nói gần đây cậu ấy nhận được hai tin nhắn…”
“Cái đầu tiên hiển thị là số di động của Nguyễn Chi Vũ, nội dung trong đó bảo cậu ấy chạy đến tiệc rượu ở khách sạn Qua Đăng ngay trong ngày mưa to. Cái còn lại là ngày hôm qua, tin nhắn thể hiện là số di động của Hạ Vân Lệ, bảo cậu ấy chạy đến hội sở Golden.A…”
Chu Tiểu Duy cố gắng nói tỉ mỉ nhất có thể.
Cô ấy rất lo lắng, đặc biệt là lần đưa cơm không rõ lí do vào hôm nay, có thể gả vào nhà họ Nguyễn tất nhiên sẽ được rất nhiều người hâm mộ, nhưng nếu gả vào cửa hào môn thì đồng nghĩa với việc tính mạng mình cũng không thể đảm bảo, vậy Trần Tử Huyên nên làm cái gì bây giờ.
“Tiểu Lệ bảo cô ta chạy đến hội sở Golden.A ư?”
Lê Hướng Bắc cảm thấy hoang mang, sau đó phủ định ngay: “Không thể nào.”
Chu Tiểu Duy thấy phản ứng này của anh ta, có hơi tức.
“Anh không tin Trần Tử Huyên có đúng không, nhưng cậu ấy không cần thiết phải nói dối, cho dù có hiểu lầm gì đó thì cũng nên tin tưởng cậu ấy trước mới đúng chứ… Hơn nữa bình thường Hạ Vân Lệ nếu không âm thầm khiêu khích thì cô ta vẫn luôn để ý…”
“Hạ Vân Lệ âm thầm nói gì với Trần Tử Huyên?”
“Không biết.”
Chu Tiểu Duy rầu rĩ nói, Trần Tử Huyên không nói với cô ấy.
“Tính cách như mặt trời đó của Trần Tử Huyên, Hạ Vân Lệ có thể ức hiếp cô ấy ư?”
Đột nhiên Chu Tiểu Duy tức giận.
“Này, đừng tưởng rằng các anh có tiền thì tự cho là đúng rồi nghĩ bản thân cái gì cũng biết, cô Hạ kia quả thật không thể thương tổn đến cậu ấy nhưng ngôn từ sắc bén có thể như dao cắt tim người ta mà, các anh cho rằng Trần Tử Huyên không nói, thì chính là không sao. Tôi thân với cậu ấy như thế, ngay cả mẹ cậu ấy tự sát, cậu ấy bị mẹ kế nhằm vào, bị nhà họ Trần bài xích, bị Triệu Dịch Kiệt thờ ơ ba năm, tất cả đều chưa từng nói một chữ, cậu ấy chỉ là không có thói quen khóc lóc kể lể với người khác, tính cách quật cường đó của cậu ấy khiến cậu ấy cứ như vậy mà chịu đựng, anh thật sự nghĩ cậu ấy không nói thì tức là cậu ấy không biết đau hả!”
Lê Hướng Bắc bị cô ấy mắng đến sửng người.
Nâng mắt đánh giá lại bạn học Chu này, thấy bình thường tính tình cô ấy mềm như bông, không ngờ lại có thể nói một chuỗi đạo lý như thế này, quả nhiên gần đèn thì sáng gần mực thì đen, bị Trần Tử Huyên đầu độc, lời nói ra cũng rất hung dữ.
Hành lang gấp khúc trong bệnh viện không hiểu sao lại yên tĩnh.
Vừa rồi Chu Tiểu Duy lớn tiếng mắng người cũng chỉ do nhất thời xúc động, bình thường cô ấy làm gì có cái lá gan lớn tiếng như thế với những con người “thượng đẳng” này đâu, cảm thấy hơi xấu hổ nên đành nghiêng người rời đi.
Cho dù là tin nhắn đó, hay là chuyện cơm hộp bây giờ, cô ấy cũng đều bất bình thay cho Trần Tử Huyên.
Trong vòng tròn này, cả một đám đều không ai tin tưởng cô.
“Chờ Nguyễn Chi Vũ trở về, tôi sẽ nói những chuyện này với cậu ta.”
Lê Hướng Bắc cũng không để ý chuyện bị dãy dỗ khi nãy, khụ một tiếng để hòa hoãn lại không khí xung quanh, bình tĩnh mở miệng.
“A…Cảm ơn.”
Chu Tiểu Duy thấy cậu chủ Lê dễ nói chuyện như thế thì có hơi giật mình.
Trong một giây vừa rồi cô ấy còn lo lắng anh ta sẽ hung hăng dọa cô ấy linh tinh gì đó, cũng may… Cô ấy thề cô ấy chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.
Miễn cho bản thân không đắc tội những con người cao quý đó nữa, Chu Tiểu Duy quyết định rời đi sẽ an toàn hơn, cực kỳ quy củ nói: “Tôi đi xem Trần Tử Huyên…” Nói đoạn liền nhanh chân đi về phòng bệnh.
Có thể là đêm qua Trần Tử Huyên ngủ không được tốt lắm lại cộng thêm không khỏe do ăn nhầm thức ăn, cô nằm trên giường bệnh ngủ rất sâu.
Chu Tiểu Duy không dám đánh thức cô, buồn chán đi lại trong phòng ngủ, cẩn thận kéo rèm che lại một ít nắng chiều, lúc này mới nhớ đến lúc trưa bản thân chưa ăn gì vào bụng, hơn nữa cái phỏng vấn của cô ấy cũng đành ngâm nước nóng rồi, rầu ghê, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy đói hơn.
Xoay người chuẩn bị ra ngoài bệnh viện tìm chút thức ăn.
Vừa lúc một nữ hộ sĩ đẩy xe, mang theo một ít thuốc tiêm tiến vào.
Chu Tiểu Duy nhìn nhưng dòng chữ trên đó, chữ tiếng anh rất nhỏ, cô ấy không nhìn rõ được, có điều thuốc của bệnh viện thì chắc đều là hàng chính quy.
Hai người lướt qua, lễ phép gật đầu nhau, sau đó cô ấy trực tiếp rời khỏi phòng.
“Chúng ta ăn một vài thứ đi, phía bên kia đường lớn có một nhà hàng Trung Quốc cũng không tệ lắm…”
Vừa lúc đụng phải Lê Hướng Bắc đứng ở cuối hành lang gấp khúc vừa cúp máy, nhìn sang bên cô ấy gọi.
Vẻ mặt Chu Tiểu Duy có hơi chần chờ, nghĩ không biết nên đi theo hay không.
Cô ấy không muốn nhận lợi ích của bất kỳ người nào, đặc biệt là những công tử con nhà giàu đó.
“Lo lắng cái gì chứ?”
Lê Hướng Bắc tỏ ra vô tội: “Không nên nghĩ rằng tôi có ý xấu gì đó, yên tâm đi, tám trăm năm trước Trần Tử Huyên đã cảnh cáo tôi, không cho tôi có ý đồ với cô, tôi rất trong sáng.”
Câu “tôi rất trong sáng” làm Chu Tiểu Duy buồn cười.
Người ta đã nói thế, Chu Tiểu Duy cũng không làm ra vẻ, bước theo anh ta đi vào thang máy.
Đến bãi đậu xe, Lê Hướng Bắc rất có phong độ mà mở cửa ghế phụ cho cô ấy, lên đường tìm đồ ăn ngon.
Chu Tiểu Duy cau mày, nhìn anh ta lái xe càng ngày càng xa, mở miệng nói: “Có thể ăn ở gần đây không, Trần Tử Huyên ở bệnh viện một mình không được ổn lắm.”
“Cô thật sự rất lo lắng cho cô ta nhỉ.”
Lê Hướng Bắc không nhịn được phỉ nhổ người phụ nữ họ Trần kia, người phụ nữ bạo lực như vậy sao lại quen được một sinh vật mềm mại như vậy chứ, có khi là Trần Tử Huyên cưỡng bức ép buộc người ta, nghĩ lại, bạn học Chu Cũng không dễ dàng gì.
Xe rời khỏi bệnh viện, chuyển hướng ra đường lớn.
“Không cần lo cho Trần Tử Huyên, cô ta chỉ là ăn nhầm thức ăn, bác sĩ đã nói chỉ cần truyền hai chai nước biển, nằm nghỉ một chút là có thể về nhà…”
“Chỉ cần truyền hai bình nước biển là được ư?”
Đột nhiên Chu Tiểu Duy ngồi thẳng người, quay đầu nhìn anh ta với anh mắt phức tạp.
Lê Hướng Bắc bị cô ấy nhìn không hiểu ra làm sao, gậy đầu: “Đúng vậy, không phải lúc vừa mới được đưa đến cô ấy đã được truyền hai bình rồi sao, để tiểu thư Trần ngủ no rồi, chút nữa chúng ta gói một phần cháo rồi lái xe đưa về cho cô ấy…”
Mặt Chu Tiểu Duy hoảng sợ, tràn đầy lo âu: “Quay đầu.”
“Cái gì?”
“Xe, quay xe ngay lập tức, trở về bệnh viện.”
Cô ấy gấp gáp cầm tay lái Lê Hướng Bắc, giọng nói khẩn trường: “Nhanh trở về bệnh viện.”
“Sao thế?”
Tâm trạng Lê Hướng Bắc cũng khẩn trương theo, không hỏi rõ nguyên nhân đã mạnh dạn vòng tay lái, cũng mặc kệ có vi phạm luật giao thông không đã lập tức quay đầu xe, giẫm chân ga tăng tốc chạy về phía bệnh viện.
Xe dừng ở cổng lớn bệnh viện.
Hai người vội vàng xuống xe, bước nhanh đi, vội vã chạy tới khu nằm viện bên kia.
Tiếng bước chân vội vàng, Chu Tiểu Duy liều mạng ấn phím thang máy, lòng nóng như lửa đốt.
“Đi thang bộ thôi…”
Nhìn con số biểu thị trên thang máy, cô ấy cực kì muốn xoay người chạy đến bên cầu thang bộ, Lê Hướng Bắc duỗi tay nắm chặt cô ấy: “Trần Tử Huyên chỉ là mệt mỏi thôi, đừng căng thẳng…”
“Nhưng, nhưng tôi… vừa nãy lúc rời khỏi phòng bệnh Tử Huyên, tôi thấy một hộ sĩ đẩy xe mang theo thuốc tiêm vào…”