Đêm qua Trần Tử Huyên ngủ không được ngon, đến gần sáng cô mới vào giấc, nằm trên giường mà trằn trọc suốt khiến cô mơ thấy rất nhiều giấc mơ kì quái, đến khi cô tỉnh lại thì đã mười một giờ trưa.
Cả phòng chung cư rất yên tĩnh.
Cô mơ màng bò từ trên giường xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô nhớ rồi, sáng nay Chu Tiểu Duy đã đứng ở cửa hét vào một câu “Bà đây phải đi kiếm ăn.”. Cô ấy đi phỏng vấn, không có ở nhà, hèn chi lại yên lặng đến vậy.
Reng reng…
Reng reng… . ngôn tình hài
Đến khi chuông cửa vang lên hai tiếng liên tục, Trần Tử Huyên ngẩn ra một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, hào hứng đi đến trước cửa đang có người nhấn chuông.
“Có phải đến nhầm rồi không?”
Cô và anh trai đưa cơm hai mặt nhìn nhau: “Tôi không có gọi cơm hộp…”
“Tôi đưa theo địa chỉ của đơn đặt hàng, số phòng này cũng không sai mà…”
Cô nhìn hộp cơm được đóng gói có in logo khách sạn Qua Đăng, mùi thơm của cơm chiên Thái Hoàng, thức ăn nhanh đắt tiền như thế là ai đặt cho cô thế?
“Cô ơi, công ty chúng tôi có quy định phải giao thức ăn nhanh đến nơi trong vòng ba mươi phút, nếu không tôi sẽ bị trừ tiền, có thể phiền cô kí nhận trước được không ạ?”
Anh trai đưa cơm gấp gáp thúc giục cô.
“A.” Trần Tử Huyên cũng không làm khó người khác, tâm trạng cô rất vui vẻ khi cầm phần cơm trên tay.
Cô nghĩ chắc là Chu Tiểu Duy đặt cơm trưa cho cô.
Trần Tử Huyên cực kì cảm động, nhanh chóng mở hộp thức ăn ra, ngồi ngay ngắn bên bàn tròn thưởng thức.
Bình thường cơm chiên Thái Hoàng đều sẽ có tôm bóc vỏ, mực, thanh cua được chiên lên cực kì thơm, có thể còn có thêm một ít dứa và trứng, có điều hôm nay cô lại phát hiệt phần cơm chiên hải sản này có hơi thiếu, cô đang mang thai nên cũng không thể ăn quá nhiều hải sản. Tôm bóc vỏ rất ngon, còn có vị ngọt của dứa Thái Lan chính tông, nhưng điều mấu chốt nhất là, không có trứng, cô không ăn trứng.
“Tiểu Chu rất thích hợp làm bảo mẫu quản gia đó nha…”
Hiện tại cô cực kì chắc chắn là Chu Tiểu Duy đặt cơm cho mình, nếu không thì sao lại biết chuyện cô không ăn trứng.
Cô cầm muỗng xúc một miếng cơm, vừa ăn vừa suy nghĩ chuyện đêm hôm qua.
Đêm qua cô gọi điện cho Lê Hướng Bắc, ngay từ đầu là cô muốn hỏi thăm một ít chuyện của Nguyễn Chi Vũ, nhưng sau đó lại không hiểu sao bị anh ta cúp máy.
Ăn được một nửa, cô bỏ muỗng xuống, đi đến tủ đầu giường cầm điện thoại.
Cô muốn gọi lại hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa mới cầm điện thoại lên, Lê Hướng Bắc còn gấp hơn cả cô, anh ta vội vàng gọi đến.
“Trần Tử Huyên, ngọc bội của cô từ đâu ra vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, vừa nhấc máy đã nghe được một câu hỏi hùng hổ chất vấn như thế.
“Anh điên cái gì thế.” Cô không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Lê Hướng Bắc hạ giọng lại, nhấn mạnh nói: “Tôi nói, cái ngọc bội huyết ngọc hình bán nguyệt đặt trong hộp gỗ đàn hương của cô…”
Trần Tử Huyên ngu người, không đáp lại.
Hộp gỗ đàn hương của cô, ngọc bội hình bán nguyệt.
“Sao…sao anh lại biết?” Giọng nói cô hơi thấp, xen lẫn do dự và buồn bực: “Lê Hướng Bắc, anh có biết lễ phép không hả, tôi đã khóa hộp đó đặt ở nhà họ Nguyễn, sao anh lại…”
Sao anh ta lại biết được.
Cô bỗng bừng tỉnh, tròng mắt cứng đờ, là Nguyễn Chi Vũ cầm hộp gỗ của cô đi?
“Sao các anh chưa hỏi tôi mà đã lấy đồ của tôi, có lộn hay không vậy!” Rõ ràng cô đang tức giận.
Đây là xâm phạm quyền riêng tư của cô, cô tất nhiên tức giận, hơn nữa chuyện về chiếc hộp gỗ đàn hương này từ trước đến nay cô đều không muốn nói với người khác.
Không thích nói, cũng không muốn nói!
Lần này Lê Hướng Bắc vội vã gọi điện cho cô, chính là muốn hỏi rõ: “Trần Tử Huyên, khối ngọc bội này của cô rất đặc biệt, chất ngọc trong suốt lại đỏ tươi như máu, là loại ngọc cực kì trân quý, khắc thành hình bán nguyệt hẳn là có tổng cộng hai cái, đặt chung lại với nhau là có thể tạo thành một hình tròn nguyên vẹn…”
Đối với những đồ chơi cổ kia, Lê Hướng Bắc cũng có chút hiểu biết, thế nên anh ta liếc mắt nhìn một cái ngọc bội đặt trong hộp gỗ thì cảm thấy không đúng.
Thông thường đây là những ngọc bội được người trong các hộ nhà giàu dùng cả đời, hiện giờ trong giới cũng có người thích đem những ngọc thạch trân quý có tính ý nghĩa này truyền cho con cháu hậu bối.
Trong lòng Trần Tử Huyên chấn động, bởi anh ta nói không hề sai.
Cái ngọc bội đó, là dùng cho đính hôn.
“Liên quan gì đến anh!” Cô buồn bực lên tiếng phản bác, không muốn để ý đến anh ta nữa.
Lê Hướng Bắc nghe được giọng điệu ngang ngược của cô, đầu anh ta lập tức bốc khí, rống lên: “Gần đây Nguyễn Chi Vũ chính là bận chuyện cái ngọc bội này đấy!”
Cô cầm điện thoại, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
Mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên bụng cô lại đau nhức.
Đau…
Mồ hôi lạnh toát ra, cả người không còn chút sức lực.
Điện thoại rơi xuống sàn nhà tạo thành một tiếng vang.
Lê Hướng Bắc ở đâu bên kia cũng kinh ngạc, vội vàng gọi to: “Này, Trần Tử Huyên, bên đó có chuyện gì thế…”
“Trần Tử Huyên…”
Trong lòng Lê Hướng Bắc hoảng sợ, gọi vài tiếng rồi mà đầu bên kia điện thoại vẫn không có chút phản ứng.
“Đột nhiên xảy ra chuyện gì thế?”
“Đêm qua cậu ấy vẫn còn tốt mà…”
Chu Tiểu Duy đang phỏng vấn được một nửa, nhận được điện thoại của Lê Hướng Bắc nói Trần Tử Huyên đã xảy ra chuyện, sợ đến mức cô ấy lập tức đi theo lối ra chạy nhanh về nhà.
“Tớ không sao.” Lúc này người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh rầu rĩ mà nói.
“Cô còn có mặt mũi nói chuyện à, cô im miệng đi!”
Lê Hướng Bắc tức giận đến lên máu, thiếu chút nữa đã bị cô chọc tức chết, lạnh lùng trừng mắt nhìn cái của nợ: “Trần Tử Huyên, đầu óc cô bị lừa ăn rồi hả, cơm trưa miễn phí mà cũng dám ăn!”
Vừa rồi đã dọa anh ta sắp xỉu rồi, nếu cái cô họ Trần này mà xảy ra chuyện gì, anh ta lấy cái gì đền cho nhà họ Nguyễn chứ.
Cũng may, chỉ là ăn nhầm thức ăn, dạ dày không khỏe mà thôi.
“Tôi đâu có biết, tôi vừa rời giường đã có người đưa cơm đến…”
Trần Tử Huyên chột dạ lên tiếng phản bác, thật ra lúc nãy đột nhiên bụng đau cô cũng rất sợ, chính cô thì không sao, quan trọng là lỡ như thai sinh đôi trong bụng cô có chuyện gì đó, cô sẽ hối hận đến chết.
“…Tôi tưởng là Tiểu Chu đặt cơm cho tôi.”
Chu Tiểu Duy mặt không cảm xúc ném xuống bốn chữ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Cơm chiên của khách sạn Qua Đăng đắt như thế, Chu Tiểu Duy cô sao lại tàn nhẫn mà làm thịt túi tiền của mình như thế chứ.
“Sau này tôi sẽ cẩn thận…”
Trần Tử Huyên đành phải nhận sai, ngẩng đầu nhìn hai người, lên tiếng: “Chuyện này không được nói cho Nguyễn Chi Vũ, không thể nói cho ông nội, không được nói với ai cả!”
Ít nhất thì hiện tại không được nói, nếu không cô sẽ bị mắng thảm hại.
Lê Hướng Bắc không để ý cục phiền phức này, tức giận hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh, Chu Tiểu Duy nhìn sắc mặt cô dần khôi phục như bình thường thì thở phào một hơi, đi theo Lê Hướng Bắc ra ngoài, để cô có thời gian ngủ nhiều thêm chút.
“Tuy rằng có khi Trần Tử Huyên rất tùy hứng, có điều cậu ấy biết chừng mực, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn…”
Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, Chu Tiểu Duy đã nhỏ giọng giải thích với Lê Hướng Bắc, cho dù thế nào thì vẫn phải giúp bạn tốt của mình nói chuyện, để tránh cho cô bị người nhà họ Nguyễn la rầy.
“Lần sau cậu ấy sẽ cẩn thận hơn, tính tình Trần Tử Huyên cũng không kiêu căng khó chiều như những người bên ngoài nói, thật ra cậu ấy là người khẩu thị tâm phi, cậu ấy rất dễ mềm lòng…”
Chu Tiểu Duy dùng lời lẽ chính đáng nói, thiếu chút nữa còn muốn giúp Trần Tử Huyên thề thốt.
“Nguyễn Chi Vũ cũng không có cách với cô ta, cô cho rằng tôi có thể nói gì cô ta sao?”
Nếu Trần Tử Huyên không có chuyện gì, Lê Hướng Bắc cũng thả lỏng, trên mặt lại là nụ cười không đứng đắn như ngày thường, nhận lấy hai ly cà phê nóng cấp dưới mang đến, đưa cho cô ấy một ly.
Trêu chọc nói: “Tình cảm cô và Trần Tử Huyên tốt thật.”
Chu Tiểu Duy nhận lấy cà phê nóng của anh ta, nghe thấy lời anh ta nói, vẻ mặt thống khổ đáp: “Kết nhầm bạn xấu.”
Cô ấy cầm ly cà phê uống một ngụm, vừa rồi hai người thực sự rất lo lắng, hiện giờ cũng có hơi khát nước. Tính ra, Lê Hướng Bắc so với đám công tử khác thì tương đối hiểu lòng người hơn, biết chăm sóc hơn.
“Cơm hộp là ai đưa đến nhà cô, cô có manh mối không?”
“Không có.” Chu Tiểu Duy thật sự không biết.
Có điều chuyện này chỉ cần thân thể đương sự không sao, chuyện còn lại Lê Hướng Bắc có thể cho người đi khách sạn điều tra rõ, chuyện này không khó, nhưng có một chuyện khác anh ta luôn để tâm.
Lê Hướng Bắc nhìn cô ấy suy nghĩ một hồi: “Cô và Trần Tử Huyên thân như thế, vậy cô ấy có từng nói với cô chuyện ngọc bội không…”