Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 231: Chương 231: Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh




“Trần Tử Huyên đâu?” Thời gian Nguyễn Chi Vũ tỉnh lại sớm hơn rất nhiều so với dự tính của bọn họ, hai tiếng trước còn thiếu chút nữa dọa chết bọn họ, may thay ý thức anh đã tỉnh táo lại.

Nhưng mà sau khi anh tỉnh lại, câu đầu tiên lại là cái tên này, mấy người bác Phương đứng ở bên giường, đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ phức tạp khó xử.

“... Trần Tử Huyên đâu?”

Anh nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn trắng xanh suy yếu, hai mắt nhắm lại, tay phải còn đang có kim tiêm truyền dịch, toàn thân đều không có chút sức lực nào, đầu đã đau đến độ chẳng cảm nhận nổi.

Bên tai có vài tiếng ồn ào, nhưng anh biết cô không ở đây.

Bác Phương tiến lên một bước, trên mặt không thể che hết sự khẩn trương, bình thường bọn họ đều cực kỳ kiêng kị Nguyễn Chi Vũ, nhưng đêm nay đặc biệt câu nệ, mở miệng nhỏ giọng nói một câu: “Dì út của mợ chủ gọi điện thoại đến...”

“Cô ấy ở đâu?!”

Giống như đã nhận ra điều bất thường, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ tái nhợt, lập tức tối sầm lại, anh nhanh chóng mở mắt, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn nghe đặc biệt thấm vào người.

Bác Phương nhìn dáng vẻ này của anh, sợ tới mức cứng đờ.

Trong lòng bà cực kỳ giãy giụa, nửa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh, cố gắng trấn cất lời đáp lại một câu: “Mợ chủ vừa mới tự mình rời đi, cô ấy nói muốn đến chỗ của dì út.”

“Không thể nào.” Giọng anh vô cùng lạnh lùng, chắc chắn phủ định.

“Cô ta đâu phải lần đầu ruồng bỏ con, sao lại không có khả năng được.”

Đám người hầu đứng ở cửa thi nhau nhường đường, ông cụ Nguyễn chống gậy, bước chân trầm ổn đi đến, tức giận mắng một tiếng.

“Cô ấy ở đâu!” Anh cực kỳ cố chấp.

“Trả cô ấy lại cho tôi... cô ấy ở bên ngoài rất nguy hiểm.”

Ông cụ đen mặt, trong cơn giận dữ, nhất là lúc đôi mắt già nhìn thấy trạng thái bệnh tật này của anh, lồng ngực phập phồng lên xuống, vừa giận lại vừa đau lòng, nghiến răng nghiến lợi quát lên.

“Con cháu của nhà họ Nguyễn ta sao lại có thể sinh ra một kẻ vô cụng như anh hả, anh đã bệnh thành thế này mà vẫn chỉ nhớ đến một người phụ nữ!”

Lúc này, người đàn ông trên giường không đáp lời, giống như đầu đang đau nhức, anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, bỗng nhiên tay trái của anh nhanh chóng giật kim truyền dịch trên mu bàn tay phải ra, hai tay chống giường muốn đứng dậy.

Quản gia ở bên thấy động tác này của anh, lập tức lo lắng ra hiệu cho nam giúp việc đến giường đỡ anh.

“Cút ngay!”

Đầu óc Nguyễn Chi Vũ vẫn cực kỳ choáng quáng, thân thể vô lực có chút run rẩy miễn cưỡng động đậy được nửa người trên, giọng nói khàn khàn âm u, tuy ốm yếu, nhưng hiện tại tâm trạng anh lại cực kém, cho nên khí thế càng thêm khiến người ta sợ hãi.

Ông cụ chống gậy đứng ở đầu giường, thấy dáng vẻ cố chấp này của anh thì càng thêm tức giận mắng to.

“Đều tránh ra, tránh hết ra, để cho nó tự đi tìm cái chết, không ai được quản nó nữa!”

Người hầu trong phòng đều chần chừ, nhưng lại không dám tiến lên chạm vào Nguyễn Chi Vũ, mọi người thấy kim tiêm bên kia vẫn đang nhỏ dịch, lại nhìn sắc mặt tiều tụy suy yếu của cậu chủ nhà bọn họ, ngay cả giày cũng không xỏ đã vội vàng đi nhanh đến trước cửa.

Lão quản gia nhìn thấy hai ông cháu cãi nhau, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng chạy theo ra ngoài: “Cậu chủ Chi Vũ, thân thể cậu vẫn chưa ổn định, đã xuất hiện rất nhiều biến chứng rồi...”

“Bệnh của cậu thật sự không thể kéo dài thêm nữa, phải lập tức sắp xếp ca phẫu thuật.”

Lão quản gia vừa dứt lời, Nguyễn Chi Vũ chạy tới bên kia cầu thang, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, không nhìn thấy gì hết, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ theo bản năng, tay chân hỗn loạn mất kiểm soát.

Anh giẫm một bước xuống bậc thang, cả người mất cân bằng, chật vật ngã xuống dưới, tiếng ‘bịch bịch bịch’ vang lên khiến mọi người trên tầng đều hoảng sợ.

“Cậu chủ…”

Lão quản gia là người phản ứng lại đầu tiên, ông sợ hãi hô to, vội vàng chạy tới.

Những người khác chấn động u mê trong một giây, sau đó nhìn về phía thân hình cao lớn nằm ngang bên dưới bậc thang đã không còn nhúc nhích, trên trán bị va phải sàn nhà đến chảy máu, chảy dọc theo khuôn mặt trắng bệch của anh, trông mà hãi hùng khiếp vía.

Mà ông cụ Nguyễn thì trợn to hai mắt, trừng trừng nhìn về phía dưới bậc thang, trên gương mặt già nua tràn đầy kinh hãi, tim đập cuồng loạn, đôi môi run rẩy, muốn lập tức mở miệng ra lệnh, nhưng ông lại không thể khống chế nổi miệng mình, thế là nhất thời không phát ra tiếng.

Cảm giác đau đớn trong lòng, giống như đã từng rất quen thuộc, đau đến hít thở không thông, không thể nói chuyện.

Nguyễn Chi Vũ còn cố chấp hơn cả ba anh là Nguyễn Thanh Thừa, chỉ biết khiến ông lo lắng tức chết... làm sao ông có thể chịu đựng nỗi đau làm kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thêm lần nữa chứ!

“Bác sĩ Mạc nhanh đến hỗ trợ…”

Quản gia chạy tới dưới bậc thang nhìn thân hình đã dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đỏ tươi, hô to: “Làm băng bó đơn giản, mang hết thuốc men đến đây, lập tức liên hệ với máy bay tư nhân, đêm nay nhanh chóng bay đến Seattle...”

Mưa gió tàn sát bừa bãi, cả một vùng trời mây đen cuồn cuộn, hôm nay thời tiết cực kỳ khắc nghiệt, tia chớp màu vàng loé lên đánh xuống, khiến lòng người hoảng sợ, tiếng sấm đùng đùng vang vọng phía chân trời.

Trần Tử Huyên ngồi ở trong xe, mà ngoài cửa sổ xe, trong màn mưa đêm lóe lên một tia chớp sáng như ban ngày chiếu rọi gương mặt cô rồi biến mất, sắc mặt cô trắng nhợt, tim đập nhanh đến khó hiểu, cuồng loạn bất an.

Cô ngồi bên trong xe không la hét, cô biết có la cũng chỉ phí công vô ích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía nhà họ Nguyễn ở phía sau...

Nguyễn Chi Vũ.

Cô không biết hiện tại anh thế nào, anh tuyệt đối đừng xảy ra việc gì...

Mãi đến lúc tốc độ xe chậm dần rồi dừng hẳn lại, tài xế rút chìa khóa xe ‘cạch’ một tiếng, cô gần như muốn lao ra khỏi cửa xe trong nháy mắt, rời xa cái lồng giam bên trong xe này.

Nhưng mà cô vừa mới mở cửa xe, lại đối mặt với một gương mặt quen thuộc.

Cố Như Yên đứng ở xe bên cạnh cửa, bà cầm ô che, giống như đã yên lặng đứng đó từ rất lâu.

“Vì sao?”

Trần Tử Huyên chui ra từ trong xe, toàn thân đã bị mưa gió điên cuồng làm cho ướt đẫm, mái tóc dài nhỏ nước ướt đẫm áo sơmi, khuôn mặt lạnh lẽo của cô trở nên trắng bệch, ánh mắt đầy rẫy cảm xúc phức tạp nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mắt.

“Vì sao, dì út, dì nói cho con biết, vì sao ông nội lại muốn đưa con về?” Lúc này tâm trạng cô kém tới cực điểm, nhưng lại phải không ngừng chịu đựng nhẫn nhịn, cô biết, tất cả chuyện này nhất định đều có liên quan đến Cố Như Yên.

Cố Như Yên tiến lên một bước giơ ô che ở trên người cô, nhìn cô lúc này dùng ánh mắt gần như oán hận nhìn mình, bà bình tĩnh nói với cô một câu: “Tử Huyên, con khiến dì rất thất vọng.”

“Con thế mà lại nhân cơ hội trở về, con không nỡ buông tay người đàn ông ở nhà họ Nguyễn kia, có phải cũng mê luyến quyền thế của nhà họ Nguyễn giống những người phụ nữ khác không, con cũng yêu hư vinh giống bọn họ rồi à...”

“Dì út, dì không nói lý gì cả!” Trần Tử Huyên gào to thành tiếng.

Chiếc ô này vốn không ngăn cản được gió mưa mãnh liệt ập xuống, sấm, chớp, gió bão khiến nỗi bất an trong lòng cô không ngừng mở rộng, đôi mắt tràn lệ hòa cùng nước mưa lăn dài trên đôi má...

“Nguyễn Chi Vũ anh ấy bị bệnh, con đã đồng ý sẽ ở bên anh ấy!”

Trần Tử Huyên xoay người muốn đi.

Cố Như Yên lại dứt khoát ném chiếc ô trên tay, bước nhanh đến, giơ tay túm chặt lấy cánh tay cô: “Không cho phép con quay về.” Thái độ của bà vô cùng kiên quyết, giống như sấm chớp trên bầu trời vậy.

Trần Tử Huyên trở tay hất tay bà ra, khuôn mặt bị nước mưa trút xuống trở nên trắng xanh, nhưng đôi mắt lại hồng hồng, dòng nước mắt ấm áp xét cho cùng vẫn khác nước mưa lạnh lẽo, nước mắt từng giọt rơi vào trên mu bàn tay Cố Như Yên, nhưng bà vẫn thờ ơ, vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông, không đồng ý cho cô rời đi.

Trần Tử Huyên thật sự nóng nảy, khóc đỏ cả mắt, cầu xin bà: “Để cho con trở về đi, con thật sự rất lo lắng cho anh ấy...”

Cô không dám tưởng tượng Nguyễn Chi Vũ lại có lúc suy yếu như vậy, trước kia cô thật sự rất không xứng làm vợ anh, cô quan tâm đến anh quá ít, cô cực kỳ hối hận, trái tim như bị níu chặt, cực kỳ sợ hãi, anh tuyệt đối không thể có việc gì.

Cố Như Yên không nghĩ tới cô sẽ khóc như vậy, nhưng bà vẫn cứng như sắt đá: “Con có về cũng chẳng giúp được gì...”

“Con yêu anh ấy!”1

Cô hét to: “Con yêu anh ấy!” Tiếng hét của cô hòa cùng tiếng sấm rền vang, từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp không gian.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.