Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 230: Chương 230: Nguyễn Chi Vũ, anh có thể nghe thấy giọng nói của em không?




Một tia chớp vàng dường như chia cắt bầu trời tối đen như mực, sấm sét rền vang, cuối cùng cơn mưa lớn cũng trút xuống. Trong phòng, Trần Tử Huyên cầm chiếc điện thoại nội bộ trước giường với đôi tay run rẩy, nhịp tim cô như điên cuồng và lạc nhịp. Cô hét vào micro, liên tục hét lên hết tiếng này đến tiếng khác cùng tiếng sấm rền vang.

“... Hơi thở của Nguyễn Chi Vũ rất ngắn, nhiệt độ cơ thể rất cao, gọi mãi không tỉnh...”

Sắc mặt của cô tái nhợt, nửa quỳ trên giường, trong lòng không ngừng tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, anh sẽ không sao, bình thường anh có sức khỏe rất tốt.

Làm thế nào có thể, làm thế nào có thể đột nhiên đổ bệnh chứ.

Nhưng tay Trần Tử Huyên run rẩy không kiểm soát được. Cơ thể cô theo bản năng sợ hãi, thần kinh căng thẳng, leo lên giường mà thực hiện hô hấp nhân tạo cho anh. Cơ thể anh rất nóng, cô đè lên trái tim anh, nước mắt chực trào rơi xuống đất.

Anh sẽ tỉnh lại sớm thôi, bình thường thân thể của Nguyễn Chi Vũ rất tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ không...

Khi bác Phương và những người khác chạy đến, bác sĩ của nhà họ Nguyễn và cả quản gia già ngay lập tức ra hiệu cho cô tránh ra. Trần Tử Huyên đứng một bên, sợ mình sẽ quấy rầy bọn họ. Khoảnh khắc này giống như một giấc mơ, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

“Có, có tim đập... Thân nhiệt quá cao, cần hạ nhiệt ngay lập tức, mau chóng đem thuốc tiêm đến đây...”

“Đây, trước tiên đặt thuốc ở dưới lưỡi cho cậu ấy ngậm...”

Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ ầm ầm, rèm cửa bị kéo xuống thỉnh thoảng ánh lên những tia chớp. Còn có tiếng nói ồn ào của bác Phương và một nhóm người hầu cùng bác sĩ. Mọi thứ trước mắt đều lộn xộn, mọi người đều thở hổn hển và khó chịu, nói chuyện cũng đứt quãng.

“Hiện tại không thích hợp di chuyển cậu ấy, mau đem tất cả thuốc tới...”

Bác sĩ vội vàng hét lên một tiếng, tiếp đó lại vội vàng cúi người xuống, dùng đèn pin nhỏ mở mí mắt để kiểm tra đồng tử của Nguyễn Chi Vũ. Chẳng mấy chốc, một nhóm người ngoài cửa đã đẩy giá đỡ kim loại ra, bốn năm chai thủy tinh đều đang lắc lư, còn những đồ dùng y tế lớn chứa đầy chất khử trùng kim tiêm và nhiều đồ dùng y tế có ký tự đặc biệt.

Trần Tử Huyên vẫn lặng lẽ đứng trong góc, thân thể cứng đờ, căng thẳng không dám thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào thành giường không dám chớp. Cô sợ vừa chớp mắt một cái đã...

Cô cảm thấy tất cả đều rất không thực, rõ ràng là cô vẫn đang trò chuyện với Nguyễn Chi Vũ, rõ ràng là anh đang rất tốt, rất khỏe mạnh...

Anh chỉ làm việc khá mệt, chỉ thỉnh thoảng lại bị đau nửa đầu. Anh có thể dễ dàng bế cô lên chỉ bằng một cánh tay. Anh là người mạnh mẽ như vậy, sẽ không có việc gì đâu.

Hốc mắt cô hơi đỏ, kìm lại những giọt nước mắt này. Cô hết lần này đến lần khác tự nhủ rằng anh sẽ không sao đâu.

Nguyễn Chi Vũ không thể có việc gì.

“Mannitol.”

Ánh mắt cô đột nhiên nhìn cái nhãn nhỏ dán trên một lọ thuốc tiêm trên giá kim loại ở đầu giường, dần dần vẻ mặt cô trở nên kinh ngạc. Cô bước tới nắm lấy cánh tay bác Phương.

“Thuốc, thuốc này, tại sao Nguyễn Chi Vũ cần tiêm mannitol? Không phải anh ấy đau nửa đầu sao?”

Mannitol là thuốc thường dùng trong y học não, Trần Tử Huyên học y lâm sàng tại đại học, được biết thuốc này chủ yếu dùng để giảm áp lực nội sọ và tránh phù não.

“Nhất định phải làm cho cậu ấy khôi phục ý thức, nhất định phải có ý thức tỉnh táo...”

Cô quay đầu nhìn lại, bác sĩ ở đằng kia nhanh chóng cắm một cây kim vào cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào mạch máu của anh từng giọt một.

“Mợ chủ, đi ra ngoài trước đi, ở đây có bác sĩ rồi. Cậu Chi Vũ sẽ không sao đâu.” Bác Phương đẩy cô ra khỏi phòng. Trần Tử Huyên đứng tại chỗ với vẻ mặt ngưng trọng, không muốn rời đi.

“Cô đang mang thai đấy, cũng nên chú ý đến thân thể của mình...”

Bác Phương lại nhẹ nhàng thuyết phục cô một câu, trong khi bác sĩ bên kia giường thì cúi lưng, thì thầm vài tiếng vào tai Nguyễn Chi Vũ.

“Cậu Vũ...”

“Cậu Vũ, cậu có nghe thấy giọng nói của tôi không?”

Tay phải bị cắm kim tiêm của Nguyễn Chi Vũ hơi nhúc nhích. Bên đó có quá nhiều người, Trần Tử Huyên cũng chưa thấy gì đã bị bác Phương nửa đẩy nửa kéo đi ra ngoài.

“Ông cụ.”

Vừa bước ra khỏi phòng, ông cụ Nguyễn ở phía bên kia cầu thang đã chống gậy chạy tới với thần sắc cuống quýt. Hai chiếc cúc trên bộ đồ Đường còn chưa được cài chặt, tóc ướt sũng vì mưa bên ngoài. Mọi người nhìn thấy ông lão uy nghiêm này đi tới, trong lòng như lắng xuống.

“Ông cụ, bác sĩ Mạc đang tiêm cho cậu Chi Vũ. Bác ấy nói nếu cậu chủ có thể khôi phục ý thức thì sẽ không sao...” Bác Phương nói nhanh, không nén được lo lắng trong giọng nói, lập tức báo cáo tình hình cho ông lão.

Tuy nhiên, việc đầu tiên ông lão làm cũng không phải là vào phòng ngay lập tức để nhìn Nguyễn Chi Vũ, mà là quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Tử Huyên với đôi mắt già nua sắc bén.

“Mang cô ta đi.”

Giọng nói già nua khàn khàn đột nhiên ra lệnh.

Bác Phương không hiểu ý nghĩa của mệnh lệnh này là gì, còn bản thân Trần Tử Huyên cũng không kịp phục hồi tinh thần lại, hai bên trái phải đã bị hai tên nam hầu cao lớn của nhà họ Nguyễn giữ lấy: “Ông nội...” Cô lộ ra biểu cảm hoảng sợ, thân thể theo bản năng mà giãy dụa.

Hai người hầu nam rất khỏe, họ nhấc bổng cô lên không trung và trực tiếp bế cô xuống cầu thang.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía đầu cầu thang một cách không cam lòng rồi hét lên cầu xin ông: “Ông nội, cháu sẽ không quấy rầy các người. Cháu sẽ đứng ở ngay bên cạnh, cháu sẽ vào sau khi Nguyễn Chi Vũ đã ổn, cháu sẽ không làm ồn đến các người, cháu rất lo lắng cho anh ấy, cháu sẽ không rời đi... Ông muốn cháu đi đâu?”

Cô bị kéo một mạch xuống cầu thang và đi đến tận bên ngoài cổng. Cơn mưa xối xả đang trút xuống, mưa lạnh như băng và gió dữ dội phả vào mặt cô, tức thì ướt đẫm nửa người cô, mặt và quần áo của cô cũng ướt sũng.

“Ông cụ muốn đưa mợ ấy đi đâu vậy?”

Bác Phương ở bên lo lắng bảo vệ cô nhưng cũng không dám ngăn cản, ngẩng đầu vội vàng gọi ông lão phía trên cầu thang.

“Ông cụ, thời tiết hôm nay, trời mưa quá lớn, còn có sấm sét nữa. Mợ ấy còn đang mang thai, không thích hợp ra ngoài...”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có ánh mắt của ông lão nhìn chằm chằm phương hướng cửa càng ngày càng sắc bén.

“Mợ chủ, mời lên xe.” Người quản gia già đã đứng sẵn ở cổng Đông Uyển, một chiếc Rolls-Royce màu vàng champagne đã mở cửa sau.

Một chiếc xe sang trọng như vậy nhưng giờ giống như một vực thẳm đáng sợ đối với Trần Tử Huyên: “Tôi không đi...”

“Rốt cuộc các người đang muốn làm gì, muốn tôi đi đâu?”

“Tôi không đi đâu cả, thả tôi ra, thả ra...”

Hai tay cô giữ cửa xe, giãy giụa bên ngoài xe, mưa to lạnh lẽo ướt đẫm cả người cô, nước mưa xối xuống mái tóc dài đến ngọn tóc cô, khuôn mặt đã lạnh lẽo, cô tức giận hé mở đôi môi đỏ mọng: “Tôi không đi.”

“Chị dâu.” Ở hành lang bên trái, Nguyễn Chi Nghiên và Giang Hoa Nhân cũng vội vã chạy đến. Khi Nguyễn Chi Nghiên nhìn thấy cả người Trần Tử Huyên ướt đẫm chật vật bị lôi vào mưa thì kinh hãi hét lên.

Giang Hoa Nhân nhìn thấy tình huống này thì biểu cảm cũng vô cùng hoảng hốt.

“Lập tức đưa người đi!”

Ông lão ở tầng hai nghe thấy những tiếng động lớn này liền cực kỳ không kiên nhẫn lặp lại mệnh lệnh.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu hét lên về phía tầng hai: “Tại sao, tại sao?” Lúc này, trái tim cô thấm đẫm băng giá, còn lạnh hơn cả cơn mưa lạnh đang rơi.

“Tôi không đi, tôi đã nói là tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi đã hứa với Nguyễn Chi Vũ rồi, tôi sẽ không rời đi...”

“Điều này không phải do cô quyết định.”

Cô sững người nhìn người quản gia già trước mặt, lần đầu tiên Trần Tử Huyên phát hiện ra rằng hóa ra quản gia chưa bao giờ là một người thân thiện. Giọng nói của ông ta máy móc mà vô tình. Ông ta nhìn về phía mấy tên người hầu nam bên cạnh cô, dùng sức lực tàn nhẫn gần như muốn bẻ gãy tay cô mà cạy tay cô ra. Cô đau đến nỗi không còn sức lực chống trả lại bọn họ, bị buộc phải lên xe.

“Thả tôi ra, thả tôi ra ngoài đi...” Đôi mắt cô lo lắng đỏ bừng lên. Cô cúi đầu xuống, vặn tay nắm cửa một cách điên cuồng, lại đập mạnh vào cửa kính xe.

Mà tất cả đều vô ích.

Mấy người Nguyễn Chi Nghiên và bác Phương đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa ô tô bị đóng sầm lại với vẻ mặt phức tạp và kinh hãi. Chiếc xe sang trọng khởi động, biến mất trong đêm mưa sấm chớp này chỉ trong chốc lát...

“Là Trần Tử Huyên tự mình muốn rời đi, có nghe thấy không?” Một tiếng quát lớn uy nghiêm, không ai được phép phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.