Trần Tử Huyên cảm thấy mình như một con rối bị người khác thao túng, những sợi dây đằng sau hậu trường đang kiểm soát cuộc sống của cô. Cô căm ghét cảm giác đó.
Không cần biết Lucy bảo cô đến đây để làm gì, bây giờ cô chỉ muốn rời đi.
Cô sải bước nhanh về phía cổng câu lạc bộ Golden.A. Mặc dù luôn nhìn không chớp thẳng về phía trước, nhưng cô có thể cảm giác được số lượng nhân viên ở đây đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Các nhân viên công tác đều dùng ánh mắt kỳ quái mà đánh giá cô. Trần Tử Huyên càng ghét nơi này.
Khi vừa đi qua sảnh, cô rõ ràng nhận thấy quản lý trước quầy mở miệng dường như muốn nói gì đó với cô. Nhưng khi cô nhìn thẳng vào anh ta, quản lý mặc đồng phục kia lại có vẻ do dự, lập tức cúi đầu.
Trần Tử Huyên hơi cau lại đôi mày thanh tú, tâm trạng cũng trở nên khẩn trương.
Những người này sao lại thế này?
Lập tức lại nhớ tới vừa rồi khi vừa đến đây, có một nhân viên công tác đã báo cáo với người phụ trách câu lạc bộ rằng các màn hình giám sát đều trục trặc, hơn nữa khu vực này đột nhiên không có tín hiệu, mấy người Mạc Cao cũng vội vã rời đi.
Câu lạc bộ Golden.A là tài sản của nhà họ Nguyễn, trong lòng cô không muốn Lucy đến phá hoại nơi này. Cô nhìn quanh một lát rồi lại không thấy người phụ trách câu lạc bộ đâu.
“Người phụ trách câu lạc bộ của các người đâu?” Cô chủ động đi tới trước quầy hỏi.
Quản lý mặc đồng phục màu xanh lam nhìn thấy cô đi tới, trên mặt dường như hiện lên một tia e dè, không dám nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trốn tránh mà cúi đầu xuống, vội vàng giơ tay chỉ ra bên ngoài cổng: “Ở, ở bên ngoài.”
Trần Tử Huyên nghi ngờ nhìn anh ta một cái rồi không để ý tới anh ta nữa. Nhân viên phục vụ ở hai bên cổng lập tức cung kính cúi đầu, mở cửa kính phía trước, cô sải bước đi ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa câu lạc bộ, cô đã sững sờ đứng sững tại chỗ, ánh mắt bị một bóng dáng anh tuấn chiếm cứ.
Trên đường chính có một chiếc Ferrari màu xám đen đang đậu, đèn pha sáng chói, Nguyễn Chi Vũ xuất hiện trước mặt cô đột ngột như vậy, cô không thể làm ngơ.
“Sao cô lại ở chỗ này?”
Anh mở miệng trước, giọng nói trầm thấp, quen thuộc như vậy, nhưng rõ ràng mang theo sự không hài lòng.
Khi Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói của anh, đột nhiên hoàn hồn lại, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp mà dời mắt khỏi tầm mắt của anh.
Con ngươi anh tối sầm, sắc bén. Anh tiến lên một bước lớn, dùng tay phải nắm lấy cổ tay cô, sẵng giọng hỏi: “Trần Tử Huyên, đây là nơi phụ nữ như cô nên đến à?”
“Anh muốn nói cái gì?”
Cô tức giận cố gắng đẩy anh ra, nhưng ngón tay của anh quá chặt khiến cô không thể gỡ ra được.
“Tôi muốn nói cái gì?” Sắc mặt anh tối tăm khó coi, ánh mắt rơi vào chiếc váy lụa màu xanh nước biển lệch vai của cô, làn da trắng nõn nà của cô, giọng nói càng ngày càng âm u lạnh lùng: “Tôi muốn hỏi cô, mợ chủ nhà họ Nguyễn, đêm nay cô ăn mặc như vậy rốt cuộc là đi cùng vị lãnh đạo cấp cao nào đến đây thuê phòng!”
“Anh nói thuê phòng cái gì chứ! Nguyễn Chi Vũ, đừng làm tôi ghê tởm!”
Trần Tử Huyên biết mình mặc váy dạ hội đến câu lạc bộ là không thích hợp, nhưng khi nghe những lời này của anh, trong lòng khó mà chịu đựng nổi.
“Anh dựa vào đâu mà chỉ trỏ tôi? Anh thân là chồng, anh đã làm tròn trách nhiệm của mình chưa?”
Vô cùng bức xúc, cô lao tới và cắn vào cánh tay phải của anh một cách tàn nhẫn. Nguyễn Chi Vũ không ngờ cô sẽ cắn người nên nhất thời đau đớn thả cô ra.
“Tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô.” Anh rút tay về, vẻ mặt thờ ơ, cảnh cáo cô từng chữ: “Trần Tử Huyên, cô đừng quên, là cô đã từ chối ký vào đơn ly hôn.”
Một câu của anh ta khiến Trần Tử Huyên tức thì tràn ngập lửa giận trong lòng, sau đó toàn thân căng cứng và đông cứng lại, chỉ còn lại sự đờ đẫn, không thể phản bác lại.
Người phụ trách ở cổng câu lạc bộ do dự không biết có nên tiến lên hay không. Mà ở đây đã có rất nhiều người đang đợi, bọn họ đều nghe rõ ràng những lời nói nhục nhã đến thế của anh.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có một mình cô dây dưa đến cùng.
Trần Tử Huyên buộc mình phải ngẩng đầu lên để dù có lệ cũng không dễ dàng rơi xuống.
Trước cổng câu lạc bộ vắng vẻ, gió đêm hiu hiu lạnh lẽo, bóng đêm nặng nề.
“Cậu Chi Vũ, màn hình bị trục trặc, chúng tôi đã điều tra ra rồi...” Người phụ trách câu lạc bộ bước tới trước, thấp giọng nói một câu.
Cuối cùng cũng có người dám lên tiếng, đám người phía sau lập tức tiến lên, giả bộ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, báo cáo như thường lệ.
“Chúng tôi tìm thấy tám thiết bị gây nhiễu xung quanh tòa nhà câu lạc bộ. Loại thiết bị gây nhiễu này không có sẵn trên thị trường...”
Bọn họ bận rộn làm việc như vậy, Trần Tử Huyên cúi đầu, xoay người, cố gắng hết sức để khiến bản thân không tồn tại, nhẹ nhàng bước đi, hèn mọn bước ra khỏi tầm mắt của bọn họ.
Cô đi đến một góc khuất xa ánh đèn đường, cúi đầu, lục lọi son phấn, khăn giấy, phấn nền, điện thoại di động trong túi xách, làm chúng rối tung lên.
Cũng không phải cô muốn tìm kiếm thứ gì đó, chỉ là cô đang rất xấu hổ, muốn cố gắng che giấu sự hoảng sợ trong lòng.
“Đồ vô liêm sỉ.” Cô khẽ khịt mũi mắng một tiếng.
Lúc trước cô thu hết can đảm quyết định đến khách sạn Qua Đăng tìm anh. Nhưng bây giờ khi chân chính gặp mặt nhau rồi... thật sự không cần nói cho anh biết nữa. Anh như vậy, không cần thiết phải đợi thêm nữa.
“Rốt cuộc mình đang kiên trì cái gì chứ?” Đôi mắt cô hơi đỏ.
Gió đêm đầu đông lạnh thấu xương, mặc chiếc váy lệch vai này mà đứng ở một vùng ngoại ô hẻo lánh như vậy, còn là hơn nửa đêm, chật vật biết bao.
“Cậu Chi Vũ, gọi xe ở đây không dễ.” Bên lối vào chính của câu lạc bộ, ánh mắt của người phụ trách thỉnh thoảng lại nhìn sang bên phải dưới bóng cây, lời nói đầy ẩn ý.
“Hơn nữa bây giờ buổi tối, nhiệt độ ở ngoại thành thấp hơn trong thành thị, đứng ngoài trời rất dễ bị ốm, cảm lạnh.”
Thấy ánh mắt đối phương cũng đang nhìn về phía đó, người phụ trách cẩn thận nói thêm: “Có muốn tôi tìm xe đưa cô ấy về không?”
Khi Nguyễn Chi Vũ sải bước về phía bóng cây, một chiếc Bentley màu trắng đã đợi sẵn gần đó, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng tắp về nơi đó, nhìn thấy nơi đó có một người đàn ông mở cửa xe cho cô. Sau đó cô tự nhiên ngồi vào ghế phụ.
Người phụ trách câu lạc bộ theo sát phía sau anh với vẻ mặt ngạc nhiên, một chiếc Bentley đón Trần Tử Huyên đã lái đi xa...
“Cậu Chi Vũ, tôi, tôi có nên cử người đuổi theo không?” Người phụ trách có chút căng thẳng run rẩy khi nói chuyện.
Nguyễn Chi Vũ dường như không nghe thấy, thân thể lạnh lẽo bực bội, xoay người đi vào câu lạc bộ.
“Tiểu Trụ Tử, sao cậu lại đến chỗ này?”
Chiếc Bentley màu trắng chạy êm ái suốt quãng đường, Trần Tử Huyên có chút không được tự nhiên mà nhìn về phía người đàn ông đang lái xe. Bởi vì cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của đám người Mạc Cao trước đó, nên bây giờ ánh mắt cô nhìn anh ta thêm phần ngờ vực.
Đường Duật rất thản nhiên trước ánh nhìn chăm chú của cô, không quan tâm chút nào, tiếp tục nhìn về phía trước, bình tĩnh nói với cô: “Chu Tiểu Duy gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói không thấy cậu đâu nữa.”
Trần Tử Huyên thoáng giật mình, bấy giờ mới nhớ đến Tiểu Chu tội nghiệp.
“Bên câu lạc bộ Golden.A không có tín hiệu. Tôi cũng quên mất.”
Lòng sinh hổ thẹn, cô vội vàng gọi điện thoại lại cho Chu Tiểu Duy. Nhưng có lẽ là do cô ấy vẫn còn đang ở trong hội trường của khách sạn Qua Đăng, bên trong ồn ào nên không nghe được tiếng chuông, điện thoại mãi mà không có ai nghe máy.
“Tiểu Trụ Tử, tôi muốn đến khách sạn Qua Đăng.” Thấy anh ta quay xe về phía căn hộ nơi cô ở, cô vội vàng nhắc nhở.
Đường Duật tiếp tục lái xe theo đường ban đầu. Có người từng nói, lái xe như làm người, quả thật rất có lý. Giống như ngồi trên xe của Đường Duật, sẽ luôn luôn ở tốc độ trung bình, mượt mà và bình tĩnh.