Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 278: Chương 278: Tiểu Trụ Tử, cậu đã nói cậu sẽ không gạt tôi




Câu lạc bộ Golden.A, đối với Trần Tử Huyên mà nói, nó đầy ắp những kỷ niệm tồi tệ. Ngoài chuyện tồi tệ bị Triệu Dịch Kiệt tính kế, còn có một lần cô lao đến đây tìm Nguyễn Chi Vũ, kết quả bị tên vô liêm sỉ đó đuổi ra ngoài. Nhưng sau sự việc lần trước, người phụ trách và quản lý của câu lạc bộ đều mở to mắt mà nhớ kỹ cô.

“Mợ chủ, hôm nay mợ đến có gì cần ư?”

Không biết có phải trùng hợp hay không, người phụ trách của câu lạc bộ lại tình cờ ở đây đêm nay. Anh ta vừa liếc mắt một cái đã nhận ra được Trần Tử Huyên, liền vội vàng đi về phía cô.

Trần Tử Huyên nhìn anh ta và không nói gì, nội tâm chỉ cảm thấy cụm từ “mợ chủ” này thật đúng là đã lâu rồi mới nghe được.

Người trong ngành dịch vụ là khéo đưa đẩy nhất. Những người phụ trách dưới trướng của Nguyễn thị có lẽ đã sớm nghe nói qua về chuyện của cô, nhưng bọn họ cũng không dám thẳng thừng đắc tội, giọng điệu vẫn tất cung tất kính.

Cô cũng không biết mình chạy tới câu lạc bộ Golden.A làm cái gì, trong lòng cô đoán rằng khả năng lớn nhất là Lucy muốn hẹn cô gặp mặt ở đây.

“Tôi tự đi dạo một chút là được, không cần đi theo tôi.”

Cô không nhìn người phụ trách câu lạc bộ này, để lại một câu rồi đi về một hướng ngẫu nhiên.

Người đàn ông mặc vest đi giày da phía sau vốn dĩ muốn bắt chuyện nói thêm vài câu, nhưng hình như đã xảy ra tai nạn gì đó trong câu lạc bộ. Trần Tử Huyên nghe thấy nhân viên phục vụ với thần sắc vội vàng chạy đến trước mặt người phụ trách kia nói gì đó, có một câu là: “Đã bị nhiễu sóng, tất cả màn hình camera theo dõi đều mất tín hiệu rồi.”

Bước chân Trần Tử Huyên do dự một giây, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía hành lang bên trái.

Cách xây dựng và trang trí của câu lạc bộ Golden.A có phần giống với nhà họ Nguyễn, theo kiểu khu vườn cổ của Trung Quốc. Trần Tử Huyên luôn có những cảm xúc lẫn lộn khi bước đến đây.

Cứ cách nửa mét trên đỉnh hành lang đan xen này lại có một chiếc đèn lồng bằng giấy thắp sáng. Ánh đèn vàng ấm áp có một hương vị khác lạ. Cuối đường có một đình nghỉ mát, hai bên có những hồ sen lớn và quý giá. Vì mùa đông sắp đến nên hồ sen trông có hơi héo tàn. Tuy nhiên, trong hồ có cá chép Amur đang bơi tới bơi lui, sau đó lại nhảy ra khỏi mặt nước trông rất có sức sống.

Trong câu lạc bộ có máy sưởi, gió đêm thổi tới từ bên ngoài hành lang vào đây hơi lạnh, nhưng cũng khiến người ta tập trung tinh thần hơn.

Cô đi một vòng cũng không gặp Lucy, bèn lấy điện thoại di động ra muốn gọi lại cho người phụ nữ đó, nhưng khi thấy điện thoại di động không có tín hiệu, cô càng thêm cảnh giác.

“Trên đời này làm sao có nhiều sự trùng hợp như vậy.” Trần Tử Huyên đoán rằng câu lạc bộ Golden.A đột nhiên bị nhiễu sóng, đây có lẽ là kiệt tác của Lucy.

Càng nghĩ như vậy, cô càng nghi ngờ thân phận của Lucy.

Rốt cuộc cô ta là ai và cô ta làm việc cho ai?

Lần trước trong con hẻm tối, cô chính mắt nhìn thấy Lucy chiến đấu với một người đàn ông cường tráng bằng tay không. Thân thủ và ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của người phụ nữ đó, trông cô ta giống như một lính đánh thuê được đào tạo chuyên nghiệp hơn. Nếu nói Lucy có thù oán gì với cô thì cô lại không có cảm giác địch ý gì, mà nhiều hơn là khinh thường.

Ngay khi đang dựa vào hàng rào gỗ và suy nghĩ mông lung, cô chợt nghe thấy tiếng ai đó vội vàng ra mở cửa.

Ván gỗ dày đầu tiên đột nhiên vang lên một tiếng, sau đó một bên đập ầm vào vách tường, có thể thấy được cảm xúc của đối phương cực kỳ vội vàng xao động.

Trần Tử Huyên thay đổi sắc mặt. Gần như phản ứng theo bản năng, khi nghe thấy âm thanh đột ngột này vang lên, cô lập tức trốn sau cây cột gỗ đỏ gần nhất.

Sau đó, bên phải cô là tầm nhìn, hai bóng người dần dần xuất hiện.

Cô nghĩ đó là Lucy, nhưng không phải vậy, vả lại cái dáng dấp mập mạp và thấp bé này có phần quen thuộc...

Trần Tử Huyên lấy lại bình tĩnh. Dưới ánh sáng của đèn lồng giấy treo trên hành lang, cô có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương, cô rất kinh ngạc.

Đó là Mạc Cao, chú họ của Đường Duật.

Vị trí của câu lạc bộ Golden.A vốn dĩ ở nơi hẻo lánh, hơn nữa có một hồ sen trên hành lang, vào đầu mùa đông có gió rất lớn khiến người ta phải rùng mình vì lạnh, thế nên ở đây có khá ít người lui tới vào ban đêm, cực kỳ yên tĩnh.

Vì vậy, cô có thể nghe thấy rõ rành mạch âm thanh truyền đến từ phía xa.

“Tên khốn kiếp tụi mày, ngay cả một bác sĩ mà cũng không canh chừng được, để cho An Lỗi chạy trốn rồi!”

Giọng nói thô bạo của Mạc Cao không che giấu được sự tức giận của ông ta.

Trần Tử Huyên lặng lẽ nhìn về phía đó, nhìn thấy cánh tay rắn chắc của Mạc Cao giơ nắm đấm lên, trực tiếp đập xuống đầu một tên trước mặt. Đối phương lập tức sưng tím mặt mũi, quỳ xuống, cúi đầu, không hề dám phản kháng.

“An Lỗi chạy nhiều ngày như vậy, hiện tại mày mới tới thông báo cho tao biết. Mày không muốn sống nữa, hay là muốn làm vị trí của tao?” Vẻ mặt Mạc Cao rất u ám, nghiến răng nghiến lợi khi nói ra những lời này.

“Không phải như vậy, anh Mạc, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, em làm sao có cái lá gan đó cho được.”

“Em luôn nhớ rõ ơn dẫn dắt của đại ca, em mới có thể sống tốt đến ngày này. Nếu không thì cả gia đình em vẫn sẽ sống ở thôn làng hố núi đó, bị người khác coi thường, ngay cả con trai em cũng không cưới được vợ...” Đối phương thê lương cầu xin.

Mạc Cao tức giận trừng mắt, từ xa cũng có thể cảm nhận được khí thế áp bức người khác của ông ta, có lẽ thật sự bị người ta chọc cho xù lông rồi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tốt hơn hết mày nói thành thật rõ ràng cho tao, nếu không tao sẽ cho mày ra khỏi câu lạc bộ này!”

“Em không dám nói dối anh, tất cả chúng em đều nghe lời anh nói, đã phái sáu người trông chừng An Lỗi. Chúng em tuyệt đối không dám lười biếng. Rõ ràng là phòng kín, cũng không có người đi vào, An Lỗi không biết làm sao mà lại biến mất không thấy tăm hơi.”

“Chúng em lập tức kiểm tra camera giám sát xung quanh, quả nhiên y như rằng, tất cả camera giám sát trong phòng đều hỏng. Sau đó, em lại cử người đi kiểm tra ở một vài ngã tư, mới phát hiện An Lỗi lên một chiếc ô tô màu đen không có bảng số xe, kéo ông ta đi có vẻ như là một người phụ nữ.”

“Bây giờ mày nói với tao phụ nữ cái gì đấy!”

Mạc Cao tức giận đá vào vai người kia một cước. Người đàn ông kia ngay lập tức chật vật ngã sấp xuống đất.

“Thật mà đại ca, em không có nói dối anh.”

Giọng nói sợ hãi của người đàn ông run lên, liên tục giải thích: “Đó thực sự là một người phụ nữ.”

“Sau này con trai em lại tìm được chút manh mối, nó nhanh chóng đuổi theo. Anh Mạc, hiện tại ngay cả con trai em cũng không rõ sống chết. Em thật sự không lừa anh, thật sự là do một người phụ nữ làm. Chắc chắn cô ta là người trong nghề, nhiều camera giám sát như vậy mà vẫn không chụp được mặt cô ta, chỉ thấy dáng người cô ta cao gầy, vả lại thân thủ của người phụ nữ đó vô cùng tàn nhẫn.”

Mạc Cao vừa nghe ông ta nói như vậy cũng biết thuộc hạ của mình không có nói dối.

Nhưng ông ta rất bực bội, lại nhấc chân đạp tàn nhẫn vào lưng người đàn ông, dùng hết sức để trút giận.

“Đồ khốn nạn chậm chạp, chuyện này xảy ra lâu như vậy rồi, hiện tại mày đến nói cho tao biết cái gì? Tao thật sự thấy mày chán sống rồi!”

“Trước đó em... em tưởng chỉ là một người phụ nữ, con trai em cũng đang đuổi theo, nhất định chẳng mấy chốc sẽ tìm được người. Có thể tìm được An Lỗi trước khi cậu Duật trở về nước là không có chuyện gì rồi. Lúc đó em không nghĩ tới... Anh Mạc, em chỉ sợ cậu Duật cậu ấy...”

Mạc Cao nổi giận đùng đùng hừ một tiếng khinh miệt: “Mày cũng biết sợ à, đồ khốn kiếp!”

Lại có thêm mấy người vội vàng chạy tới từ cửa bên kia, ghé vào lỗ tai Mạc Cao nói nhỏ vài câu, sau đó cả đám người bước đi với thần sắc kỳ quái.

Người đàn ông phủ phục trên mặt đất cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo. Chỉ một lúc sau, đám người Mạc Cao đi hết khiến cả khu trống trải. Trên cả hồ sen chỉ có một mình Trần Tử Huyên trốn sau cột gỗ.

Cô đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào hướng họ khuất dạng.

Cô không biết Mạc Cao và những người khác định đi đâu, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Hôm nay Lucy cố ý yêu cầu cô đến đây chẳng lẽ muốn để cho cô nhìn thấy cảnh tượng này hay sao?

Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây rộng rãi, yên tĩnh, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.

Thì ra trước đó Đường Duật đã phái Mạc Cao đi bắt An Lỗi.

Ánh trăng trên đầu rải rác ánh sáng bạc, dưới màn đêm mát mẻ, bóng dáng của cô không ngừng được kéo dài, gió vén mái tóc dài, nước da tái nhợt, trông cô càng giống như một cô hồn nữ quỷ trong đêm tĩnh mịch này.

“Tiểu Trụ Tử, cậu đã nói cậu sẽ không gạt tôi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.