Bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt Trần Tử Huyên hiện lên một tia chột dạ. Cô tựa lưng vào đầu giường, trên người chỉ quấn một chiếc chăn, từ xa nhìn người đàn ông đứng ở cửa phòng.
Cô không ngờ rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ đột nhiên đến đây.
Nhìn thấy cả đám người đang tìm kiếm xung quanh trong phòng tắm và phòng chứa quần áo của căn phòng này, cô kìm lại suy nghĩ muốn mở miệng ngăn cản, nhưng muốn bịa cũng chẳng bịa ra cái cớ nào.
“Cậu Nguyễn, không có...”
“Camera giám sát thang máy của chúng tôi cho thấy anh ta đang ở tầng này...”
“Chúng tôi đã khám xét các phòng khác... Tầng trên cùng không được trang bị hệ thống giám sát vì sự riêng tư của khách hàng.”
Trần Tử Huyên có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trong phòng khách.
Căn phòng lớn như vậy, mặc dù lúc này có rất nhiều nhân viên phục vụ đang đứng, nhưng tất cả mọi người đều nhìn nhau mà không dám nói chuyện, có vẻ có chút trang nghiêm lạnh lùng, đột nhiên trở nên yên lặng.
Cô mím môi, không khỏi cảm thấy khẩn trương hơn.
Trong lòng lại có chút do dự, Nguyễn Chi Vũ đang tìm cậu ấy sao?
Bọn họ tìm Nhóc Ngốc làm gì?
Trong lúc cô đang mâu thuẫn mà suy nghĩ, giọng nói đột ngột khiến toàn thân cô giật bắn lên.
Lộc cộc lộc cộc... Tiếng bước chân nặng nề đến gần cô từng tiếng từng tiếng.
Trần Tử Huyên bỗng chốc ngẩng đầu lên, bất thình lình bắt gặp con ngươi tối tăm của Nguyễn Chi Vũ. Anh nhìn chằm chằm vào cô, mang theo hàm ý không rõ.
Cô chỉ cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh, cả người không khỏi căng thẳng, bám sát sàn sạt vào đầu giường, hai tay giấu ở dưới chăn, lo lắng siết chặt tay.
“Các anh đang tìm...” Cô bị anh nhìn chằm chằm, ngập ngừng mở miệng.
Nhưng ngay khi lời nói đến môi, lại ngừng lại.
Hít sâu một hơi, cô hơi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, giọng điệu không được tự nhiên mà nói một câu: “Ở chỗ em không có người anh muốn tìm.”
Nguyễn Chi Vũ không nói chuyện.
Anh cũng không tiến lại gần hơn, đứng cách giường lớn chừng hai thước, cứ đứng yên tại chỗ như vậy.
Một thoáng trầm mặc...
Trần Tử Huyên cúi thấp nửa đầu, cảm xúc trong mắt càng ngày càng bất an.
Làm sao bây giờ…
Không phải anh đã phát hiện gì đó chứ?
Anh ấy không thể nào lật chăn của mình trước mặt mọi người...
“Anh nhớ em quen ngủ ở phía bên phải...” Giọng nói trầm thấp vang lên, gằn từng chữ một, phá vỡ tia may mắn cuối cùng nơi đáy lòng Trần Tử Huyên.
Sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt.
Anh nhớ rõ thói quen của cô, mà quả thật cô thích ngủ ở phía bên phải, chỉ là vừa rồi quá kích động...
Trong lúc kinh ngạc, cô chột dạ mà ngẩng đầu, hơi hé môi định nói gì đó.
Nội tâm Trần Tử Huyên có chút khiếp đảm, chột dạ.
Mà ánh mắt rực lửa của người đàn ông đứng cuối giường cứ nhìn cô chằm chằm, như đang chờ đợi cô chính miệng khai cung.
Cô phải nói như thế nào đây?
Cô không biết nên mở miệng như thế nào...
Nhưng lúc này, trong căn phòng lạnh lẽo âm u đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng chạy tới, cắt ngang bầu không khí kỳ quái vốn có.
“Cậu Nguyễn, cô Hạ bị đau bụng và nôn rất nặng. Cần được đưa đến bệnh viện ngay lập tức...”
Trần Tử Huyên nghe truyền lời như thế, biểu cảm hơi giật mình. Hình như mấy người Hạ Vân Lệ gặp khó khăn khi tiếp đãi khách hàng trong phòng riêng của khách sạn.
“Có lẽ là để bụng rỗng mà uống quá nhiều rượu...”
Thấy Nguyễn Chi Vũ không chút động lòng, tổng giám đốc khách sạn bước tới một bước, hoãn giọng đề nghị: “Cậu Nguyễn, vừa rồi tôi cũng thấy sắc mặt cô Hạ hơi có coi, chắc là do ngộ độc rượu rồi. Để bảo đảm an toàn thì tốt nhất là lập tức đưa đi rửa ruột, chuyện ở đây chúng ta lại...”
Nghe đến đó, đồng tử của Trần Tử Huyên hơi sáng lên.
“Anh đến đây muộn như vậy thì ra là đến chỗ Hạ Vân Lệ làm anh hùng cứu mỹ nhân à!”
Người phụ nữ trên giường đột nhiên cao giọng, tựa hồ có chút tức giận hỏi ngược lại.
“Nguyễn Chi Vũ, vốn dĩ chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau đến, nhưng anh đột nhiên bỏ rơi em ở sân bay... Còn nữa, lần trước anh rời đi cùng với mấy người Hạ Vân Lệ, để lại em ở bãi đậu xe một mình. Lần nào anh cũng vì chuyện của người khác mà bỏ em lại, anh có còn coi em là vợ anh không hả? Anh cảm thấy Hạ Vân Lệ kia quan trọng hơn em sao?”
Sắc mặt Trần Tử Huyên mang theo vẻ tức giận, dùng lời nói đanh thép mà buộc tội anh.
Nguyễn Chi Vũ khẽ cau mày, có chút khó chịu với cảm xúc như vậy của cô.
Cô rất hiếm khi làm ầm ĩ lên như thế.
Nhân viên buồng phòng trong khách sạn không hiểu gì cả, đây là tình huống gì thế?
Phụ nữ ghen tuông rồi.
Trần Tử Huyên sa sầm nét mặt, bất mãn nhìn xung quanh một vòng. Đúng là ghen đấy!
“Lúc mang thai, nửa đêm em thường bị chuột rút chân, đau đến không ngủ được, cũng chẳng thấy anh quan tâm một câu nào. Bây giờ cấp dưới của anh làm việc xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh đã lập tức tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”
Nói rồi, cô vươn tay nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác to sụ bên giường lên, khoác lên người, trực tiếp xuống giường.
“Anh muốn đi dự tiệc của nhà họ Đường, phỏng chừng người họ Hạ cũng sẽ tới đó. Anh cần gì lại muốn em đến tận thành phố F? Bây giờ em về thành phố A luôn cho rồi!”
Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ không được dễ nhìn cho lắm. Nhìn thấy cô cố tình gây sự, anh tức giận hét lên: “Trần Tử Huyên!”
“Em không cần anh lo, bây giờ em đi thăm bạn của em.”
Cô thậm chí cũng chẳng quay đầu lại, đi đến cửa, thay giày, đóng sầm cửa lại.
Ầm!
Cửa đã bị đóng lại.
Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ vô cùng khó coi. Những nhân viên còn lại của khách sạn đều nơm nớp lo sợ, cô vậy mà lại đóng cửa đi như thế rồi.