“Trần Tử Huyên, chúng tôi cũng là quan tâm bệnh tình của cô, cô không cần phải giống như con nhím vậy.” Lê Hướng Bắc cảm thấy kỳ lạ, tính tình của Trần Tử Huyên thẳng thắn, mặc dù không ngoan ngoãn nũng nịu như những người phụ nữ khác nhưng cũng không đến nỗi kháng cự quyết liệt như vậy.
“Tôi chính là con nhím, một ít quan tâm của các cậu chủ lớn mấy người, thứ người như tôi không nhận nổi, ra ngoài!”
Đôi mắt trong suốt của cô đè nén cảm xúc mãnh liệt nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ ở cửa, thái độ vô cùng lạnh lùng xa cách.
“Trần Tử Huyên, cô quậy đủ chưa!” Nguyễn Chi Vũ nhìn cô chằm chằm, sắc mặt anh nặng nề đất khó coi.
“Tôi quậy?!”
Trần Tử Huyên nhớ tới đêm hôm đó thì hốc mắt ửng đỏ, dốc hết sức đè nén cảm xúc, cắn môi tự giễu: “Nguyễn Chi Vũ, cứ mỗi lần xảy ra chuyện gì bất ngờ đều là tôi làm loạn.”
“Anh lại muốn dạy dỗ tôi cái gì, nói tôi ăn linh tinh hại đứa nhỏ thiếu chút nữa sinh non, không có tư cách làm mẹ. Còn muốn nói Triệu Dịch Kiệt ở đây chăm sóc tôi một đêm, hai người chúng tôi đã làm chuyện không thể ra ánh sáng, tôi lẳng lơ dâm đãng. Tôi làm loạn, lần nào anh cũng chỉ biết chỉ trích tôi...”
Cô hùng hổ đối diện với anh: “Anh nhìn tôi không vừa mắt, tôi làm gì cũng sai!”
Tôi gọi điện thoại cho anh, tôi cầu xin các người cũng là tôi sai...
“Nguyễn Chi Vũ, chuyện tôi sai lầm nhất chính là tin tưởng anh.” Tối đó người đầu tiên cô nghĩ tới cũng là anh, thật là buồn cười.
Trong đầu cô hiện len hình ảnh vũng máu tối hôm qua, cô không sợ chết, có điều con của cô, cô không thể để cho đứa trẻ sinh non.
Cho nên cô không ngừng cầu xin bọn họ trong điện thoại di động...
“Nguyễn Chi Vũ anh hôm nay tới đây là muốn nhìn xem tôi chết chưa, hoặc là thứ chướng mắt trong bụng tôi có sinh non hay không chứ gì, vậy tôi nói cho anh biết, thật ngại quá, đứa con hoang này vẫn còn sống!”
... Thật ngại quá, đứa con hoang này vẫn còn sống.
Lời lẽ của cô khiến cho những người có mặt tại đây đều kinh sợ.
“Cô nói gì!” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ lạnh lẽo, gần như là nghiến răng mà nói ra.
“Nguyễn Chi Vũ, là anh cho Tử Huyên uống thuốc!”
Triệu Dịch Kiệt lại nghĩ đến mặt khác, lập tức sầm mặt vọt tới trước mặt anh, hai tay kích động chụp lấy bả vai Nguyễn Chi Vũ: “Anh có còn nhân tính không! Cô ấy không thể đe dọa đến chuyện anh và Lưu Oánh Oánh ở chung một chỗ, anh còn muốn lấy mạng cô ấy?”
“Cút ngay!!!”
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ không kiên nhẫn, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ tên Triệu Dịch Kiệt trước mặt này quan tâm cô: “Tôi đã nói, chuyện giữa tôi và cô ấy không cần cậu xen vào!”
Nguyễn Chi Vũ dường như đã cực kỳ tức giận, giơ quả đấm dứt khoát chào hỏi ngực của Triệu Dịch Kiệt, quý công tử nho nhã yếu đuối như Triệu Dịch Kiệt căn bản không phải là đối thủ của anh, lãnh trọn một cú đấm, đau đến nổi lập tức khom người nhẹ giọng kêu than.
“Nguyễn Chi Vũ, anh đừng nghĩ mình là cháu đích tôn của nhà họ Nguyễn mà muốn làm gì thì làm, nếu như Trần Tử Huyên có chuyện gì, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
Triệu Dịch Kiệt ôm lồng ngực đau đớn cắn răng, không chút thỏa hiệp cảnh cáo một tiếng.
“Cậu không buông tha tôi?”
Nguyễn Chi Vũ lại cười lạnh, cong môi nở nụ cười tàn nhẫn khát máu, lạnh giọng khinh thường nói rõ từng câu từng chữ: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn giành với tôi.”
Ngay khoảnh khắc nói xong chữ cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ đột nhiên đẩy anh ta một cái đến gần sát vách tường.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ hung ác, sải bước tiến lên, tay phải bóp lấy cổ họng anh ta.
Chợt siết chặt lại, Triệu Dịch Kiệt bị anh siết cổ sắc mặt tái xanh, hít thở không thông vùng vẫy nhưng vẫn không chống nổi với sức lực của anh...
Lê Hướng Bắc và mấy bác sĩ kia hoảng sợ vội vàng xông tới can ngăn: “Chi Vũ, Chi Vũ, cậu bình tĩnh chút đi...” Triệu Dịch Kiệt này đúng thật là không muốn sống nữa.
“Buông anh ta ra.”
Giường bệnh bên kia đột nhiên vang lên tiếng hốt hoảng, sắc mặt Trần Tử Huyên căng thẳng nhổ hết kim trên tay ra xông lên phía trước, bảo vệ ở trước người Triệu Dịch Kiệt.
“Buông anh ta ra!!!”
Cô lạnh lùng lặp lại một câu, ngẩng đầu lên đối mặt với Nguyễn Chi Vũ trước mắt.
“Cô Trần, cô, cô tạm thời không thể xuống giường...” Y tá thật sự không dám đến gần, đứng ở đằng sau run run dặn đi dặn lại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh đông cứng nghẹt thở, cô giằng co với anh, ánh mắt cô tràn đầy thù địch, tựa như anh không buông tay thì cô sẽ động thủ với anh.
Da đầu Lê Hướng Bắc tê dại, định mở miệng nói vài lời thì Nguyễn Chi Vũ lại đột nhiên buông Triệu Dịch Kiệt ra, xoay người dứt khoát bỏ đi.
“Anh sao rồi?” Trần Tử Huyên lập tức đỡ lấy Triệu Dịch Kiệt, thấp giọng hỏi một câu.
Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt khó coi, muốn nói mình không có sao nhưng cổ họng anh ta lại bị tổn thương, tạm thời không phát ra được tiếng nào, cơ thể mềm yếu vô lực, thở hổn hển từng hơi một.
Người đàn ông đã rời đi mơ hồ nghe được lời quan tâm của cô, tay phải siết chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên, giống như đã đè nén lửa giận cực lớn.
Đáy lòng Lê Hướng Bắc hoảng sợ, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Nguyễn Chi Vũ nhất thời quả thật không dám đi theo sau.
Lúc Lê Hướng Bắc nhắm mắt định tiến lên khuyên mấy câu thì phát hiện có người đụng họng súng rồi.
Hơn nữa còn khiến cho anh ta phải bất ngờ, đó lại là cô ta.
“Chi Vũ, tối hôm qua anh đột nhiên bỏ đi, anh đi đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lưu Oánh Oánh mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện từ thang máy đi ra, lập tức đi tới bên cạnh Nguyễn Chi Vũ kéo lấy cánh tay anh, giọng nói mềm mại nỏ nhẹ lộ ra vẻ quan tâm.
“Tối hôm qua cậu ở bên cô ta?” Giọng nói cua Lê Hướng Bắc có chút cứng nhắc.
Tối hôm qua, Nguyễn Chi Vũ ở bên cô ta...
Nhìn về phía Lưu Oánh Oánh trước mặt, tâm tình của anh có chút phức tạp, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt cô ta...
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ âm trầm, không có kiên nhẫn nói chuyện với phụ nữ, anh bèn rút tay về: “Tránh ra!”
Vừa nói anh đã sải bước đi vào trong thang máy, tay trái tức giận nhấn xuống tầng trệt, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Lê Hướng Bắc đi nhanh vào bên trong thang máy, mà Lưu Oánh Oánh vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa thang máy, cô ta mím chặt môi, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía người đàn ông trong thang máy.
“Chi Vũ, Chi Vũ...”
Cô ta nhỏ giọng gọi tên anh, dáng vẻ như muốn đến gần anh nhưng lại không dám, khiến người ta vô cùng thương xót.
“Lưu Oánh Oánh cô ta cũng bị bệnh?” Lê Hướng Bắc hơi không đành lòng hỏi một câu.
Cửa thang máy đã đóng chặt đang đi xuống.
Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt không trả lời anh ta.
Trong thang máy nhỏ hẹp, bầu không khí quá nặng nề, Lê Hướng Bắc rất không được tự nhiên, anh ta do dự hồi lâu mới mở miệng: “Tôi cảm thấy Trần Tử Huyên cô ấy có thể đã hiểu lầm gì đó...”
Mới vừa rồi ánh mắt cô đối diện với Nguyễn Chi Vũ rõ ràng có ý thù địch, cô còn nói con hoang vẫn chưa chết các loại...
“Chi Vũ, mặc dù dáng vẻ Trần Tử Huyên và Lưu Oánh Oánh giống nhau, nhưng tính cách hai người họ...” Lê Hướng Bắc vốn chỉ muốn giúp Trần Tử Huyên nói mấy câu khen ngợi.
Nhưng không nghĩ rằng Nguyễn Chi Vũ lại giống như bị cái gì tác động, đảo mắt, lạnh lùng mắng nhỏ: “Dáng vẻ giống nhau!”
“Ít nhất Lưu Oánh Oánh so với cô còn ngoan hơn, nghe lời hơn.”
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Nguyễn Chi Vũ tức giận sải bước đi ra ngoài.
Để lại Lê Hướng Bắc đầu óc có chút lờ mờ đứng trong thang máy, anh mới vừa rồi...
Thẳng thắn mà nói, khi Lê Hướng Bắc quen biết Nguyễn Chi Vũ từ thời còn mài đũng quần tới nay vẫn chưa từng nhìn thấy cảm xúc của anh mất khống chế như vậy.
Ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa, Lê Hướng Bắc buồn bực đi ra ngoài, lầm bầm: “Hẳn là không phải, sao cậu ấy có thể làm chuyện ngây thơ như vậy...”
Nguyễn Chi Vũ cố ý dẫn Lưu Oánh Oánh tới để Trần Tử Huyên ghen?
Ngay lúc mới vừa rồi, trong đầu Lục công tử đã thoáng qua suy nghĩ kỳ lại như vậy đó.
“Chuyện này là không thể nào...” Lê Hướng Bắc bắt đầu có chút không xác định được rồi.
Đáy lòng Lê Hướng Bắc rất mâu thuẫn, vừa muốn hỏi lại không dám.
Anh ta đi tới trước xe, nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ đã trực tiếp ngồi ở ghế lái, ngày thường anh sẽ không lái xe.
Đang lúc Lê Hướng Bắc mê mang thì giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ lại vang lên thúc giục anh ta một câu: “Chìa khóa xe.”
Anh ta vừa mới đưa chìa khóa xe ra, vẫn chưa kéo cửa ngồi vào phía sau thì đã thấy sắc mặt Nguyễn Chi Vũ âm trầm vặn chìa khóa xe, bất chợt đạp cần ga, chiếc xe kêu lên một tiếng rồi chạy đi như bay.
Lê Hướng Bắc ngơ ngác nhìn đuôi xe...
“Đi đâu vậy?”
Này, dù gì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!
Lục công tử đứng ở bãi đậu xe của bệnh viện cảm thấy mình không còn mặt mũi, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi cho một người bạn thân khác của anh ta: “Bùi Hạo Nhiên, lái xe tới bệnh viện nhân dân số hai của thành phố C...”
Nói xong Lê Hướng Bắc còn không quên nhắc nhở một câu: “Nếu cậu gặp được Chi Vũ, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Hơi thở âm trầm vừa nãy của Nguyễn Chi Vũ thật sự là lạnh chết người, anh đi đâu? Tìm người?
Kít!!!
Tiếng thắng xe chói tai, một chiếc Maserati màu xanh đột nhiên tấp vào lề đường, hù dọa một đám phụ nữ phía trước sợ tái mặt. .
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt |||||
“Lên xe!”
Không đợi đám người trước mắt kinh hoảng kêu to, bên trong xe đã vang ra một giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn.
Giọng nói này...
Trương Tiểu Vi và Trương Thiến Thiến nghe vào trong lỗ tai, sắc mặt nhất thời càng thêm kinh hoảng.
Nguyễn Chi Vũ hạ xuống nửa đoạn kính xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Thiến Thiến, rõ ràng mang ý ra lệnh.
Trương Thiến Thiến đột nhiên có chút mềm chân, nhưng thấy thái độ của anh khủng bố như vậy, Trương Tiểu Vi đẩy cô ta một cái, thấp giọng nói: “Làm theo lời anh ta nói đi.”
“Nguyễn, anh Nguyễn, anh tìm tôi có chuyện gì?” Trương Thiến Thiến không còn cách nào khác, run rẩy kéo cửa ra ngồi vào phía sau.
Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt đánh tay lái chạy xe với tốc độ cao, càng chạy càng xa, mà đáy lòng cô ta cũng bắt đầu nặng nề.
“Người đàn ông vừa nãy là ai?”
Xe vừa rời đi, mấy người phụ nữ đi chung với Trương Tiểu Vi lúc này mới dám nhỏ giọng hỏi thăm: “Người đàn ông lúc nãy hình như đã gặp ở đâu rồi...”
“Trương Thiến Thiến tại sao lại biết người đàn ông kia, anh ta đặc biệt tới đón cô ấy sao?” Còn có vài người phụ nữ lộ ra chút hâm mộ.
Mà Trương Tiểu Vi nhìn theo phương hướng chiếc xe kia rời đi lại mím chặt môi, sắc mặt nặng nề khó coi.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
“Anh Nguyễn, rốt cuộc anh tìm tôi là có chuyện gì?” Trương Thiến Thiến cố gắng bình tĩnh mở miệng lần nữa.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại giữa sườn núi hoang vu ở ngoại ô thành phố C.
“Cô cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Chi Vũ nghiêng người sang, đôi mắt thâm trầm đối diện với cô ta, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra vui giận.
Chẳng biết tại sao, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, gò má Trương Thiến Thiến hơi đỏ lên.
Bất kỳ người phụ nữ nào bị đàn ông nhìn như vậy cũng sẽ không tự chủ ngượng ngùng.
“Anh Nguyễn, tôi...” Trương Thiến Thiến khẩn trương mở miệng, ánh mắt liếc ra ngoài cửa xe...
“Cô cho là tôi sẽ giống như những người đó ở bên ngoài lái xe chở phụ nữ tới nơi này chơi xe chấn sao...” Nguyễn Chi Vũ cười lạnh, anh đột nhiên nhớ tới một số chuyện, đáy mắt hàm chứa sự chán ghét: “Đàn bà thật là tham lam, đáng ghét.”
Từ nhỏ anh đã ghét đàn bà, vô cùng ghét...
Trương Thiến Thiến nghe được lời châm chọc của anh, sắc mặt trắng bệch.
Giữa sườn núi này, vốn dĩ chính là nơi tình nhân vụng trộm, thắng cảnh dã chiến tằng tịu với nhau, rất dễ làm cho người ta mơ tưởng viển vông.
Trương Thiến Thiến cảnh giác nhìn anh, cẩn thận mở miệng: “Vậy anh tìm tôi rốt cuộc...”
“Triệu Dịch Kiệt bây giờ đang ở bệnh viện, cô ngay cả bản lĩnh quấn lấy người đàn ông mình cũng không có, vậy tôi còn giữ cô làm gì?”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng vào cô ta, giọng nói âm trầm, cật lực đè nén một phần nóng nảy.